717- CÓ TÂM THANH TỊNH LÀ NHẬP CÁC ĐỊNH DỄ DÀNG
(37:07) Bây
giờ tiếp tục chúng ta tu cái định kế nữa cũng là một cái định tưởng, đó là cái
định Thức Vô Biên Xứ:
“Do vậy
này các thầy Tỳ Kheo, nếu Tỳ Kheo ước muốn rằng, vượt qua Không Vô Biên Xứ một
cách hoàn toàn, nghĩ rằng thức là vô biên, tôi có thể chứng đạt và an trú Thức
Vô Biên Xứ, thời Định Niệm Hơi Thở khéo tác ý.”
Thật sự ra
cái chỗ này, thì các Thầy nếu mà chưa có biết cái pháp hành, thì chắc chắn là
các thầy sẽ không có vào được cái Thức Vô Biên Xứ đâu.
Cũng như bây
giờ chúng ta diệt Tầm Tứ rồi, rồi bây giờ chúng ta nhập Nhị Thiền rồi, bây giờ
chúng ta muốn nhập Không Vô Biên Xứ, mà chúng ta muốn mình vượt qua cái trạng
thái của cái tâm của mình đang ở Nhị Thiền này để cho mình nhập cái Hư Không Vô
Biên Xứ này, thì bằng cách nào đây?
Cho nên bây
giờ mình phải ra hơi thở, cho nên ở đây Phật nói “thời Định Niệm Hơi Thở
khéo tác ý” phải nương vào cái hơi thở mà khéo tác ý. Khéo tác ý cái
gì đây?
Cái ước muốn
của mình, ước muốn cái gì đây? Mình ước muốn vượt qua cái định của Nhị Thiền để
nhập vào cái Hư Không Vô Biên Xứ này, cho nên ước muốn của mình phải muốn nhập
vào cái Không Vô Biên Xứ.
(38:17) Cho
nên mình mong rằng, mình ước rằng, thì cái đó là cái câu pháp hướng để mình đặt
ra. Bây giờ hít vô nè, tôi nương vào hơi thở nè: “hít vô tôi muốn tâm
tôi nhập vào Không Vô Biên Xứ, tâm tôi như là hư không!”
Đó mình ra
cái lệnh như vậy, mình nói như vậy, mình hướng như vậy, tức là mình nương vào
hơi thở.
“Thở ra
tôi biết tâm tôi phải như hư không”, phải không? Thì mình hít vô mình cũng
nói vậy, thở ra mình nói vậy tức là nương vào cái hơi thở, nương vào cái định
niệm, “thời định niệm khéo tác ý”, mình khéo tác ý, mình hướng tâm mình nhắc.
Thì như vây
một lúc sau thì cái định Nhị Thiền này nó sẽ mất đi. Bởi vì mình trú ở trong
cái đó, mình trú ở trong cái chỗ hướng tâm này, cái hơi thở này thì nó sẽ xả đi
cái định Nhị Thiền, cái trạng thái của Nhị Thiền.
Do đó khi đó
cái tưởng của mình nó sẽ thực hiện đúng như cái pháp hướng của mình ra lệnh,
cho nên tâm mình bây giờ nó trở thành Hư Không Vô Biên Xứ.
Rồi Thức Vô
Biên Xứ, cũng vậy, bây giờ mình muốn nhập cái Thức Vô Biên Xứ này thì mình phải
vượt qua cái Không Vô Biên Xứ, do đó khi mình được ở trong cái Không Vô Biên Xứ
rồi thì bắt đầu mình mới ước muốn, mình hoàn toàn mình phải nhằm vô cái Thức Vô
Biên Xứ.
Bởi vì cái
Không Vô Biên Xứ này hoàn toàn nó không ngơ rồi, vậy thì bây giờ cái thức mình ở
đâu? Do đó mình ước muốn rằng, bây giờ mình mới hướng tâm mình nhắc: “Thức
Vô Biên Xứ phải hiện tiền ra rõ!” Phải không? Thì: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.”
“Thức Vô
Biên Xứ phải hiện tiền cho rõ, hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra!” Mình
nương vào hơi thở để cho mình tỉnh thức, mình nhắc cái câu pháp hướng của mình,
làm cho cái tâm của mình nó phải trở thành cái vô biên vô cùng, tức là cái thức
nó trải cùng vô biên.
Tùy theo cái
pháp hướng này mà mình nhắc đi nhắc lại, ở trên cái lúc mà mình ở trong cái trạng
thái của Không Vô Biên Xứ, thì mình nhắc cái Thức Vô Biên Xứ này nó sẽ thực hiện
cho cái tâm phủ trùm vạn hữu của mình rất dễ dàng, hơn là Thiền Tông ngồi kéo
dài để mong cho nó phủ trùm vạn hữu.
(40:20) Chúng
ta có đường cách, có lối tu tức là có pháp hướng kèm theo để nhắc tâm mình tỉnh
thức và ước muốn ở trong cái điều đó. Do mình ước muốn tức là cái pháp hướng nó
thực hiện cái ước muốn của mình, bằng cách mình nhắc đi nhắc lại cái ước muốn
đó ở trong một cái câu gọi là pháp hướng.
Bây giờ mình
đã nhập vào Thức Vô Biên Xứ rồi thì mình muốn nhập vào cái Không Vô Biên (Vô Sở
Hữu) Xứ thì mình cũng nhắc cái tâm của mình, nương vào hơi thở mình nhắc cái
tâm của mình, để cho cái tâm của mình nhập Vô Sở Hữu Xứ, thì như vậy là mình
dùng cái pháp hướng mà mình đi vào trong cái Vô Sở Hữu Xứ Định.
Thì các con
thấy, ngoài cái pháp hướng mình còn cái gì để cho mình biết để mình vô, hay hoặc
là mình tưởng, mình ngồi mình nghĩ tưởng?
Mình đâu có
ngồi nghĩ tưởng, mà mình nghĩ rằng cái Vô Sở Hữu Xứ này, nó sẽ có một cái cảnh
giới vô sở hữu xứ này, cái trạng thái vô sở hữu xứ này, cho nên vì vậy mà cái
tâm mình ước muốn để vào đó, thì mình nhắc cái tâm mình phải vào ở chỗ đó, cho
nên nó thực hiện bằng cái pháp hướng của mình.
Mà khi mà
cái con đường mà chúng ta, từ cái Sơ Thiền ly dục, ly ác pháp thì chúng ta đã
có một cái tâm thanh tịnh, vì vậy mà cái tâm thanh tịnh của chúng ta muốn cái
chỗ nào, nó sẽ gần như là nó thực hiện ngay chỗ đó được.
Vì vậy mà
con đường mà từ cái chỗ Nhị Thiền này mà đi vào bốn cái thiền định, từ Không Vô
Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ này thì chúng ra sẽ thấy rất dễ dàng. Chúng ta chỉ hướng
tâm là cái định nào, cái Định Vô Sắc nào thì nó cũng thực hiện đúng theo cái định
nấy, chứ nó không phải như Thiền Tông.
Do Thiền
Tông, mà nó chỉ may mắn cho họ là cái vị thiền sư đó tu, nó vào Không Vô Biên Xứ,
Thức Vô Biên Xứ, rồi Vô Sở Hữu Xứ, rồi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ cho đến Diệt
Thọ Tưởng Định, thì đó là cái vị đó may mắn trong cái duyên của đời trước của
các ngài, cho nên các ngài đi vào đúng.
Còn không
thì cái số nhiều vị thiền sư mà họ chỉ đến cái Thức Vô Biên Xứ, cái bắt đầu họ
dính đó rồi họ không đi nữa được, cho nên đến chết họ không để lại nhục thân được.
Còn mấy ông mà đi qua được bốn cái Định Vô Sắc này cho đến cái Diệt Thọ Tưởng Định
thì họ để lại nhục thân được.
(42:19) “Do
vậy này các thầy Tỳ Kheo, nếu các thầy Tỳ Kheo ước muốn rằng vượt qua Vô Sở Hữu
Xứ bằng một cách hoàn toàn, tôi sẽ chứng đạt và an trú Phi Tưởng Phi Phi Tưởng
Xứ Định, thời Định Niệm Hơi Thở vô hơi thở ra này cần phải khéo tác ý”.
Đó thì quý
thầy thấy rõ ràng mà, luôn luôn lúc nào mà chúng ta cũng muốn được cái ước muốn
một cái gì đó, thì hoàn toàn chúng ta phải làm trạch pháp một cái câu pháp hướng,
để rồi từ đó chúng ta nương vào hơi thở mà nhắc tâm của mình.
Cho nên từ
cái chỗ Nhị Thiền này mà đi vào cái chỗ các cái loại định tưởng, thì cũng nương
vào cái hơi thở rồi khéo tác ý.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét