716- ĐỊNH VÔ SẮC LÀ BÓNG DÁNG CỦA TƯỞNG THỨC
(34:01) Cho
nên Chánh Đức hỏi Thầy cái mục đích của đạo Phật, cái chủ đích của đạo Phật là
như thế nào, nhắm vào chỗ nào để mà giải quyết.
Còn cái này
nhắm vào ở chỗ nào mà giải quyết đây? Nó đi vào một cái định, cái định người ta
cứ nghĩ tưởng rằng bốn cái loại Định Vô Sắc này là nó cao hơn cái loại Định Hữu
Sắc.
Thật sự
chúng ta đang ở trong cái Hữu Sắc, làm chủ cái Hữu Sắc, chớ không phải đi tìm một
cái bóng dáng của một cái tưởng tượng, thì nhất định là chúng ta không làm sao
mà làm chủ được cái sắc thân của chúng ta được.
Cho nên cái
định nào mà cái định làm chủ được sắc thân, thì chúng ta sẽ thấy rõ là chúng ta
đã học rồi: nhập Tứ Thiền tịnh chỉ hơi thở, thì ngay đó là chúng ta muốn sống,
muốn chết do cái thân này chúng ta điều khiển, nó chết sống như thế nào, dễ
dàng quá.
Vì bây giờ
chúng ta muốn làm chủ được cái sự sống chết của chúng ta, thì cái hơi thở mà
còn thở thì làm sao mà chết được? Mà hơi thở chấm dứt mà chúng ta ra lệnh nó chấm
dứt được, thì chúng ta bỏ thân này quá dễ rồi. Mà bây giờ chúng ta phục hồi được
cái sự sống này, thì chúng ta làm chủ được cái cuộc sống của chúng ta rồi, tức
là chúng ta đã nắm được cái quyền làm chủ sống chết của chúng ta.
Mà nếu mà nắm
được cái quyền làm chủ sống chết của chúng ta thì chúng ta phải làm chủ được
nhân quả, cho nên do đó chúng ta phải chấm dứt sanh tử luân hồi.
Nhưng nhập Tứ
Thiền chưa đủ, vì vậy mà chúng ta còn phải tới Tam Minh để đoạn dứt cái nguyên
nhân mà nó tiếp tục tái sanh luân hồi, đó là cái gốc lậu hoặc.
Còn ở đây
thì chúng ta thấy rằng bốn cái thiền mà chúng ta học rồi, rõ ràng là bốn cái
thiền đó đưa chúng ta đi đến chỗ làm chủ.
Như bây giờ
làm chủ cái tâm, thì cái thiền định đầu tiên là Sơ Thiền ly dục, ly ác pháp. Rõ
ràng là cuộc sống mà chúng ta ly dục ly ác pháp được, ai chửi chúng ta (không)
giận, tham, sân, si chúng ta hết rồi, nó ly ra rồi, đâu còn ác pháp trong đó nữa,
cho nên vì vậy mà chúng ta sống tỉnh bơ, ai làm gì làm chúng ta không ham muốn.
Bây giờ ai
đem vàng bạc chồng đống chúng ta cũng không ham, bởi vì tâm ly dục rồi, nó đâu
còn ham vật chất nữa đâu. Cái gì nó cũng không ham nữa hết, nó xả bỏ, nó mong
có tới ngày để mà nó bỏ cái thân này nữa chớ nó còn không ham thích sống trong
cuộc đời này nữa. Vì mang cái thân này là thân nghiệp, thân nhân quả, thân đau
khổ chớ đâu phải thân hạnh phúc đâu!
Cho nên do
vì vậy mà chúng ta thấy, nội cái Sơ Thiền là chúng ta đã giải quyết được cái
tâm. Còn Nhị Thiền và Tam Thiền, Tứ Thiền, cho đến ba cái thiền này là mục đích
nhắm vào để làm chủ cái thân của chúng ta.
(36:12) Còn
bốn cái loại Định Vô Sắc này, nó có làm chủ cái gì? Nó chỉ là một cái hình dáng
của một cái tưởng thức của chúng ta mà thôi, cái bóng dáng của nó mà thôi, cho
nên nó thực hiện cho chúng ta thấy được cái trạng thái an lạc của cái trạng
thái của nó mà thôi.
Cho nên một
cái người mà hết Tầm Tứ rồi, thì ngay đó nó có định sanh hỷ lạc. Định sanh hỷ lạc
đó là nó ở trong ý thức thanh tịnh chớ đâu phải, mà ý thức thanh tịnh, thì
trong khi mà ở trong ý thức thanh tịnh đó, mà chúng ta dùng cái tưởng, tưởng là
Không Vô Biên Xứ thì tức là dùng cái tưởng, thì tưởng bắt đầu hoạt động.
Bởi vì cái ý
thức thanh tịnh thì nó sẽ dễ dàng mà cái tưởng thức nó sẽ hoạt động. Và khi mà
cái ý thức thanh tịnh đó nó ngưng đi thì cái tưởng thức nó sẽ hoạt động vào, vì
vậy mà nó cảm giác thấy như là hư không là vô biên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét