683- PHÁ HÔN TRẦM THÙY MIÊN TRÊN BỐN NIỆM XỨ
(02:06) Bây
giờ thì các thầy thấy, như nói cái tham sân si, mà si của Ngũ Triền Cái là gì?
Là hôn trầm, thùy miên, tức là cái buồn ngủ, cái ham ngủ đó. Trên cái bước đường
tu tập của mình, mà khi mình còn bị hôn trầm, thùy miên, tức là mình còn bị niệm
si của triền cái. Mà niệm si của triền cái thì mình phải tu tập như thế nào?
Bây giờ mình
thấy mình có nè, ở trong này: “Nội tâm tôi không có hôn trầm, thùy miên và với
hôn trầm, thùy miên chưa sanh nay sanh khởi”. Do nay mình biết nó sanh khởi
hôn trầm thùy miên, như bây giờ mình ngồi tu hơi thở nè, bắt đầu cái bị hôn trầm,
bị thùy miên, bị buồn ngủ, mình gục xuống đi, thì tức là mình biết rõ ràng là
mình đang bị hôn trầm, chớ đâu phải mình không biết! Mình biết vậy thì mình phải
dùng định gì để mình phá, phải không? Mà mình dùng cái định gì mình phá nó đây?
Mình biết rằng
chỉ có cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác Định là phá được thôi, mà mình tu cái Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác là mình phải đi kinh hành chớ mình ngồi đó đâu có được. Bởi
vì nó là hôn trầm, cho nên cái thân mà ngồi yên thì nó dễ bị hôn trầm. Vì vậy
mà mình muốn tu thì mình phải đi kinh hành.
Mà đi mình
kinh hành, mình đi ở đây không có nghĩa là mình tập trung liên tục ở trong cái
tỉnh giác đó, tỉnh giác của cái bước đi của mình. Bởi vì sức của mình mình đi
có một phút à, mà bây giờ mình cứ đi hoài cho nó hết buồn ngủ, thì mình cứ tập
trung như vậy nó lại ức chế, nó làm cho mình sanh loạn tưởng, do cái chỗ mà tu
tập không biết cách.
Bây giờ nó
hôn trầm thì mình đi kinh hành, mà mình đi với một cách thư giãn của mình, mà
mình chỉ nhắc: “Cái hôn trầm này phải lìa khỏi cái thân này, chớ không
được ở đây!”
Do đó thì
mình cứ đi một cách không tập trung, không có gì hết, và đồng thời mình làm sao
cho cái thân mình động, để nó đừng có buồn ngủ nữa mà thôi. Và thường xuyên
mình nhắc: “Cái hôn trầm phải đi đi, không có được ở đây!” Và nhắc
như vậy nhưng mà phải đi, chớ không phải nhắc mà ngồi đó thì nó cũng hôn trầm
à!
Cho nên mình
nhắc nó, bảo nó đi, thì mình phải đi thôi, và mình đi nhưng mà mình đừng có tập
trung nhiều ở trong cái bước đi của mình. Mình chưa có đủ cái sức để mà tỉnh thức
ở trong bước mình cả nửa tiếng hay hoặc một tiếng đồng hồ để cho nó hết hôn trầm.
Cho nên ở đây mình cứ đi, đi tới, đi lui, đi qua, đi lại.
Rồi có lúc
thầy mình thấy khỏe thì mình nhắc: “Đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành.
Chân mặt bước, tôi biết. Cân trái bước, tôi biết” Tôi nhắc vậy rồi tôi đi
tôi biết, được bao nhiêu hay bao nhiêu, nhưng mà mình cố gắng mình đi.
Và cố gắng
mình cứ đi như vậy, mình tập tỉnh thức được, cái sức của mình được mức nào thì
mình cứ tập, mà quên thì kệ nó, mặc tình. Miễn là mình cứ động thân cho nó phá
cho sạch cái thùy miên hôn trầm này.
(4:56) Cho
nên ở đây ai có hôn trầm thùy miên, thì tức là ở trên pháp mà quán pháp, ở trên
Tứ Niệm Xứ Phật dạy mà “trên pháp quán pháp”, gặp cái pháp hôn trầm thùy
miên này thì phải phá nó, phải đoạn diệt nó bằng những cái pháp mà Thầy đã dạy
sẵn rồi Đức Phật đã dạy, đó là Định Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Phải đi kinh
hành, phải dùng pháp hướng mà nhắc nó. Mục đích ở đây không phải đang tu ở trên
cái Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, mà đang đi kinh hành để phá hôn trầm bằng cái
Chánh Niệm Tỉnh Giác Định.
Nghĩa là có
lúc thì mình đang tỉnh ở trên bước đi, nhưng mà có lúc thì không tỉnh ở trên bước
đi, có quên, hoặc là có lúc đang suy tư một cái điều gì để mà phá cái hôn trầm.
Mình đang đi mà mình suy tư, tức là mình dùng cái Định Vô Lậu để mình kèm vô, để
làm cho cái trí của mình càng ngày càng tỉnh ra.
Mình suy tư:
“Hôn trầm, thùy miên là ngu, là si, là làm cho mình không có sáng suốt, làm
cho mình mất trí tuệ, làm cho mình trở thành một người thiếu đức, thiếu hạnh,
ham ăn, ham ngủ! Do đó phải đi, đi cho tới chết! Chừng nào mà hết
thì mới không đi, chớ không có nghe theo lười biếng mà nằm xuống, mà phải đi!”
Bắt buộc, ra
lệnh như vậy, làm cho cái tâm, cái nghị lực của chúng ta nó mạnh lên, chúng ta
cứ bước đi.
Như vậy là
sau một thời gian nỗ lực mà dùng pháp hướng và nhiệt tâm, tinh cần, nỗ lực và
khắc phục, thì cái hôn trầm, thùy miên nó sẽ hết, chớ không phải còn ngồi tu
hay hoặc này kia nữa. Những cái tu khác đều bỏ hết xuống, chỉ còn có cái tu này
mà thôi, nghĩa là chỉ lấy cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác Định mà phá nó.
(06:47) “Hay
nội tâm có trạo hối”
Bây giờ nó
là Ngũ Triền Cái, năm cái pháp mà, bây giờ trạo hối tức là loạn tưởng đó. Bây
giờ nó có loạn tưởng của nó, thì nó khởi cái niệm trạo hối.
Trạo hối là
nó có cái điều gì làm cho mình hối hận, rồi nó cứ nghĩ cái đó mà nó buồn, nó tức.
Hoặc là nó thấy cái người đó làm cái chuyện sai như vậy mà họ không biết hối hận,
không biết xấu hổ, cho nên mình rối loạn hết trong cái tâm của mình. Mình thấy
người đó làm như vậy là không đúng này kia, cho nên đó là cái làm cho mình thấy
bực tức.
Do cái chỗ
đó, mình phải tu tập cái gì? Trong khi mà cái tâm mình nó bị trạo cử như vậy
đó, thì lúc bấy giờ đó, mình ngồi lại, mình nhất định là mình giữ cái hơi thở của
mình trong một phút, hai phút mà nó được yên.
Sau khi yên
rồi thì mình bước ra, mình đi kinh hành một vòng, hai vòng, rồi mình trở lại,
mình tu trong một phút, hai phút, rồi mình bước ra mình đi kinh hành. Vì một
phút, hai phút mình chủ động mình điều khiển được nó không trạo hối, tức là nó
không loạn tưởng nữa. Rồi mình đi một vòng mình trở lại mình tu trong một phút,
hai phút nó không trạo hối nữa, rồi mình đi một vòng.
Và mình cứ
thay đổi hai cái định, cái định thứ nhất là cái Định Niệm Hơi Thở, mà mình tu với
cái sức của mình, không được quá, vì quá thì nó sẽ ngồi đó nó không có chủ động
được thì loạn tưởng nó sẽ phóng vào. Tức là vọng tưởng nó phóng vào, rồi loạn
tưởng nó tiếp theo, nó triền miên ở trong cái loạn tưởng đó.
Cho nên mình
chỉ cần mình ngồi lại năm phút hay ba phút với cái sức của mình mà nhiếp không
có vọng tưởng đó, thì mình nương vào cái hơi thở để mình bám chặt nó, nhưng mà
biết là cái sức của mình cỡ khoảng đó thôi, thì mình bám cho thật chặt, rồi cái
bắt đầu mình xả ra.
Mình xả ra
mình đi kinh hành, thì mình đi kinh hành mình tập trung ở nơi cái hành động,
cái chân mình đi, do đó mình đi một vòng rồi mình trở lại, mình ngồi lại, mình
nhiếp trong hơi thở.
(08:48) Như
vậy là, mình tập như vậy thì cái trạo hối và cái tâm tán loạn nó sẽ dứt đi, nó
không còn nữa. Và khi mà mình, như vậy có nghĩa là mình tu tập suốt ngày sao?
Không! Mình tu tập mình làm chủ được cái lúc bấy giờ nó trong một phút, hai
phút, hay là ba phút hay là ba mươi phút, hay là một giờ đó thôi, rồi bây giờ bắt
đầu mình xả ra.
Bây giờ nó
loạn tưởng, cái gì nó cứ đến nó loạn tưởng, thì mình bảo nó: “Cái này là ác
pháp, đi đi, không có được ở đây!” Mình tu cái Tứ Chánh Cần, mình dẹp cái
ác pháp đó, nó làm cho cái tâm mình lo, tâm mình này kia, thì qua cái niệm này,
nó nằm ở những cái, “trên tâm quán tâm” mà, cái niệm đó nó đưa đến cho
mình tham, sân, si như thế nào, thì cái phần đó là phần tâm.
Còn cái phần
này là cái phần loạn tưởng, thì cái cái phần mà nó “trên pháp” này nó đã đưa đến
như vậy, mà chúng ta thì tu những cái pháp này để mà chúng ta diệt cái pháp loạn
tưởng này.
Còn bây giờ
chúng ta xả ra, xả ra thì chúng ta ở trên cái pháp Tứ Chánh Cần chúng ta tu,
thì chúng ta quan sát các pháp đó ác hay thiện? Nếu thiện thì chúng ta tăng trưởng,
mà ác thì chúng ta đoạn dứt.
Cho nên
chúng ta biết áp dụng, và biết tu tập thì trong một ngày một đêm chúng ta thấy
thanh tịnh, rất là thanh tịnh. Mà rất khỏe, tu rất an ổn, không có mệt nhọc.
Tuy rằng lời
nói của Thầy như vậy, nhưng khi mà áp dụng vào thân của mình, thì còn phải xem
cái đặc tướng của mình như thế nào. Và đồng thời thì phải trình lên những cái đặc
tướng đó khi mà mình nỗ lực mình làm như vậy mà không kết quả. Còn nếu mình
không trình, thì tức là mình để âm thầm mất thời gian vô ích của mình, nó không
có ích lợi gì cho cái con đường tu tập của mình hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét