672- TRIỀN CÁI - KIẾT SỬ - DỤC TRƯỞNG DƯỠNG
(08:51) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy, trong khi bước đi, một bước đi tự nhiên sao nó
cũng tác ý: “Tâm như cục đất.” …
Trưởng
lão: Mỗi bước
đi mà nó nhắc như vậy là nó mục đích của nó tác ý để nó diệt cái tham, sân, si
- ngũ triền cái. Nó biết con còn ở trong đó chứ chưa hết đâu, cho nên nó nhắc.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Đó là
cái vi tế, bạch Thầy!
Trưởng
lão: Cái vi tế
đó con.
Bởi vì cái
ngũ triền cái là cái màn ngăn che, cho nên mình không thấy tham, sân, si, nhưng
mà sự thật trong tâm mình có tham, sân, si. Cho nên câu đó nó ngầm nó phá vỡ
cái tham, sân, si của mình. Cho nên nó tác ý là điều tốt, mình tác ý nhiều là tốt,
bởi vì triền cái nó nặng lắm, nó không có hiện cái hình nó ra đâu, nhưng mà cái
tướng nó ló ra thì nó bị kiết sử rồi. Cũng như bây giờ mình thấy mình không
thèm ăn, nhưng mà nó khởi nó muốn ăn cái đó mình biết là nó kiết sử rồi.
Nó tham đó.
Mình ăn rồi cái bắt đầu nó dẫn mình, nó xỏ mũi, nó thành ra năm dục trưởng dưỡng.
Hồi đầu thì nó còn kiết sử, nó còn triền cái, nhưng mà khi mình thực hiện ra rồi,
mình bị ăn rồi thì nó là năm dục trưởng dưỡng, nó trưởng dưỡng cái dục lên. Bởi
vì con ăn, sanh cái dục lên nữa, do đó con dục nữa.
Sư Pháp
Ngộ: Dục mạnh
hơn.
Trưởng
lão: Dục mạnh
hơn. Cũng như bây giờ thay vì buồn ngủ, mà con thấy cái tướng buồn ngủ nó là bị
kiết sử rồi, kiết sử của si kiết sử rồi, con hiểu không? Nó buồn ngủ nó đang gục
tới, gục lui rồi, mà con đi nằm thì nó năm dục trưởng dưỡng rồi, chứ không phải
là còn kiết sử nữa, con tăng trưởng cái dục rồi đó. Cho nên khi mà cái tướng của
nó, các con biết không?
Khi mà nó
còn triền cái thì nó không thấy tướng gì hết. Mà khi mà cái tướng nó hiện ra
thì nó kiết sử. Mà khi mình làm theo cái tướng đó rồi thì nó trở thành cái pháp
năm dục trưởng dưỡng, con có hiểu không? Cho nên khi nghe năm dục trưởng dưỡng,
mấy con không biết cái pháp này nó ra sao? Nhưng mà sự thật ra nó đi từng bước
nó mới thành ra cái năm dục trưởng dưỡng.
Đức Phật nói
năm dục trưởng dưỡng: “mắt thấy sắc thì nó dính sắc.”. Cũng như bây giờ
mình buồn ngủ, rồi mình dính buồn ngủ thì đi nằm ngủ, thì dục nó trưởng dưỡng dục
ngủ chứ gì, đó là năm dục trưởng dưỡng, con hiểu chưa?
Bây giờ kiết
sử nó khởi ra, bây giờ mình có tham nè, mà mình chưa có thèm ăn, thì nó là triền
cái. Nhưng mà khi nó khởi nó thèm ăn thì đó là nó kiết sử rồi. Tham kiết sử nó
mới có thèm ăn nè, phải không? Bắt đầu mình lấy ăn thì tức là năm dục trưởng dưỡng.
Sư Pháp
Ngộ: Vậy là
mình nuôi nó rồi.
Trưởng
lão: Mình nuôi
nó, nó dưỡng nó lên, làm cho tăng trưởng lên.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Nó khởi
vậy đó Thầy.
Trưởng
lão: Thấy
không? Mấy con thấy, cái pháp của Phật nó rõ ràng, nó đi từng bước mà nó trở
thành dục trưởng dưỡng, nó nuôi lớn cái dục của mình lên, nó trưởng dưỡng cái dục.
Mà cái dục nhiều thì nó lại khổ nhiều, khổ nó chồng lên. Cho nên mình biết cái
này, năm dục trưởng dưỡng này, cái này là kiết sử, cái này là triền cái.
Cho nên những
cái pháp của mình biết đây, nó tác ý này là diệt năm triền Cái. Còn cái này nó
tư duy suy nghĩ, nó diệt kiết sử này. Còn cái này nó tác ý ra để nó ngăn cái
cái dục trưởng dưỡng của nó, tức là bắt đầu nó ôm pháp nó đi.
Thí dụ bây
giờ buồn ngủ, con không nằm, đứng dậy đi kinh hành tức là con diệt năm dục trưởng
dưỡng, chứ không phải diệt kiết sử đâu, mà diệt năm dục trưởng dưỡng, không
khéo đây nó nằm xuống nó ngủ.
(11:58) Đó,
thành ra pháp của Phật, Thầy nói pháp của Phật nó rõ lắm, nhưng mà đọc suông
suông mấy con không có biết đâu. Bây giờ Thầy giải thích ra mấy con thấy nó đi
từng bước, nó lên tới năm dục trưởng dưỡng chứ gì? Cho nên vì vậy mà trong khi
chúng ta tu Tứ Niệm Xứ, chúng ta rất sợ năm dục trưởng dưỡng. Cho nên trong cái
bài Đại Không, đức Phật nói về năm dục trưởng dưỡng, chứ không nói tụi kia đâu.
Mà chính từng cái bước kia, bước từ cái triền cái, rồi kiết sử, rồi cho đến năm
dục trưởng dưỡng, mà rất sợ năm dục trưởng dưỡng. Cho nên ngăn chặn liền tức khắc,
ngăn ác, diệt ác là không có cho nó sanh năm dục trưởng dưỡng.
Mà năm dục
trưởng dưỡng thì phòng hộ mắt tai mũi miệng thân ý của mình, tức là độc cư. Nó
trở về độc cư để phòng hộ mắt tai mũi miệng thân ý của nó, tức là ngăn và diệt
năm dục trưởng dưỡng bằng cái pháp độc cư. Chứ mà mấy con mà tiếp xúc nhau là
nó sanh ra năm cái dục trưởng dưỡng liền.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Ví dụ
là cái tâm nó khởi tướng tham ăn cái đó là mình tác ý nó là bớt vậy thôi, nó
còn trở lại nữa. Nhưng mình đem đề tài này để mình quán, khi xả ra, thấy nó hết.
Trưởng
lão: Cái đó thì
nó thành Định Vô Lậu rồi con.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Dạ.
Trưởng
lão: Bởi vì khi
mà nó khởi ăn là nó kiết sử rồi.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Dạ.
Trưởng
lão: Nó kiết sử
thì chỉ có Định Vô Lậu quán thôi, chứ còn con tác ý, con đuổi nó như mà triền
cái thì không được.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Khi
nó khởi lên con tác ý không hết, con phải tư duy quán xét thì nó mới trở lại
bình thường.
Trưởng
lão: Đó, thì nó
bởi vậy nó là kiết sử, nó phải dùng cái pháp thuộc về loại kiết sử.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy,
có một người trong lúc người ta tu mà nó bị vọng tưởng nhiều quá, chẳng hạn khởi
lên những cái niệm nhiều quá, bây giờ chẳng hạn như mà dùng Định Vô Lậu quán
không hết, vì nó quá nhiều niệm mà như vậy phải dùng pháp ngăn bớt chứ bạch Thầy?
Trưởng
lão: Thì pháp
ngăn mà nó ngăn thì ngay đó, ôm ngay cái pháp Thân Hành Niệm liền, đập liền
không có để cho nó tuôn trào ra cái kiểu này.
Sư Pháp
Ngộ: Nó tuôn
quá không chịu nổi.
Trưởng
lão: Nó tuôn ra
đâu có quán kịp, cái này nó chưa rồi, tới cái khác rồi.
Sư Pháp
Ngộ: Nó liên tục,
như vậy mình ngăn nó, mình ngăn nó xong, ngăn nó một thời gian thì nó không hết
đâu, nó phải có niệm.
Trưởng
lão: Nó không hết,
ngăn nó rồi bắt đầu niệm nó từ từ nó đi ra, rồi bắt đầu mới lấy Định Vô Lậu mà
đẽo đục. Chứ nó tuôn trào lớp lớp này làm sao được.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Khi
con tác ý sao thấy nó muốn ức chế.
Trưởng
lão: À, Ví dụ
như: “Tâm như cục đất, ly tham, sân, si đi hết đi!” thì đó là
triền cái rồi, thì nó không ức chế. Mà khi mà nó hiện tiền ra, nó đang muốn ăn
đi, con bảo: “Tâm như cục đất, ly tham sân si hết, giờ đây không có
ăn!” thì con bị ức chế đó.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Dạ.
Trưởng
lão: Cái này nó
thuộc triền cái mà bây giờ đây cái pháp này nó hiện ra cái kiết sử rồi. Nó đang
thấy cái món ăn đó, nó đang thích rồi, thì bây giờ đưa món ăn này ra quán bất tịnh
đi, cho nó nhàm chán, cho nó ớn cái nó không muốn ăn, nó xả ra liền, con hiểu
không?
Mình phải biết
sử dụng cái pháp nào mà biết xả nó, chứ mấy con biết không rõ là mấy con bị ức
chế hoặc là mấy con tu sai, nó không hiệu quả. Còn nếu mà đúng pháp rồi thì
ngay đó mấy con quán cái nó hiệu quả ghê gớm, nó mau nó đẩy lui liền tức khắc.
Bởi vì cái
áp dụng, cái khéo áp dụng và biết giặc nó đang đánh mình cái loại vũ khí nào và
mình sử dụng cái vũ khí gì để diệt nó, thì như vậy là mới chắc ăn.
Nó bây giờ
nó dùng tăng nó vô nó càn quét, mà mình cứ dùng cái thứ súng mà bắn thì ăn thua
gì nó. Nó ủi mình chết hết cả bầy luôn, chớ không có chơi.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy,
Thầy nói tụi con thuộc cái diện du kích thiện xạ, cho nên chuyện gì cũng mang
súng ra mà phang, mang súng ra mà phang.
Trưởng
lão: Phang điên
chứ ở đó. Bây giờ tăng nó vô, thì mấy con mới dùng thứ mà bắn cháy tăng mới được.
Cái này không dùng thứ đó, mà đem ba cái thứ súng AK mà bắn, bắn cái thứ gì,
cái thứ đó được.
Sư Pháp
Ngộ: Thưa Thầy,
con phang tùm lum, tá lả luôn Thầy.
Trưởng
lão: Trời ơi,
phang nhiều quá mình xách đít chạy chứ đâu có thắng ai.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy
nó cũng dập hết.
(16:17) Trưởng
lão: À, coi như là thắng nó được, mà chặn đứng nó được thật sự đó.
Nghĩa là tất cả những vũ khí, mấy con có loại nào đem ra hết, chứ không biết sử
dụng một cái. Thành ra nó hao rất nhiều và binh lính nó cũng chết biết bao
nhiêu. Tức là sức khoẻ mấy con phải kém đó, chứ không phải không đâu. Còn cái
mình biết bây giờ mình phải dùng pháp đó thì mình xả nó, cái nó dễ dàng, nó nhẹ
nhàng, nó không hao sức. Nó không hao vũ khí nữa chứ.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy,
có nhiều lúc con tu xong cái rồi con mới biết mình dùng quá nhiều cái sức lực.
Tu xong một chặp cái mình thắng anh rồi cái mình ngồi mình suy nghĩ, sao mình mệt
thế này, mình quán lại xem mình đánh nó như thế nào.
Trưởng
lão: Đánh giặc
phí đạn, rồi phí dược mà phí sức nữa.
Sư Pháp
Ngộ: Mà thường
thường đánh xong rồi mới ngồi suy tư rồi mới nhìn thấy.
Trưởng
lão: Hồi đó hoảng
quá.
Sư Pháp
Ngộ: Thấy địch
tới hoảng rồi.
Trưởng
lão: Thứ du
kích này mới sợ.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên bởi
vậy, mỗi lần đánh thì mới có kinh nghiệm thưa Thầy.
Trưởng
lão: Thì Thầy
nói học, học ở chiến trường không à.
Sư Pháp
Ngộ: Mỗi lần
đánh thì mới có kinh nghiệm, cho nên nhiều khi tu xong một thời gian, tu xong đầu
tiên thì mình thấy mình khoẻ, sau một chặp thì mình thấy con người của mình hơi
thiếu sức làm mình mệt, nó không có sức khoẻ, nhiều khi quán lại mình nghĩ
không phải mà mình tu phí sức, mà mình đánh nhiều quá, thấy địch nhiều quá nên
mình đánh tùm lum hết.
Trưởng
lão: Kêu là hồi
đó hoảng, rồi cứ đụng cái gì là phang, ném, quăng hết, quăng cho giặc đứng lại,
chớ không có cho nó tới.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Con
tu Tứ Chánh Cần, tối ngày ngăn, diệt tứ tung hết.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Mấy con mới vô, mấy con luôn luôn là Tứ Chánh Cần không. Mà Tứ Chánh Cần mà
không khéo thì bị ức chế, bởi vì nó ngăn, nó diệt không khéo đó. Cho nên nó phải
sống một đời sống bình thường mà có chướng thì đánh, chướng thì đánh, chướng
thì đánh. Và đồng thời khi rảnh rang thì tập luyện thêm, coi như mình tập cho
nó có cái lực của pháp thôi. Nhiệm vụ Tứ Chánh Cần là ngăn và diệt ác pháp thật,
nhưng mà các con đang tập luyện những cái pháp. Bởi vì mình chưa có Định Niệm
Hơi Thở, mình chưa rành nè. Định Chánh Niệm Tỉnh Giác chưa biết nè. Định Vô Lậu
quán xét cũng chưa biết nè. Rồi Định Thư Giãn các con nghỉ ngơi tu chưa biết
cách.
Cho nên mình
tập, vừa tập mà mình cũng vừa đương đầu với giặc, chứ không phải tập không đâu.
Cho nên vô đầu mấy con tu, mấy con mệt lắm chứ không phải không. Như con là con
đánh tá hỏa tam tinh. Vừa tập trận mà lại vừa bây giờ đi ra đánh nữa thì nghe
nó ớn thiệt. Rồi đụng giặc, rồi bắt đầu có cái gì của mình mà học được, tập được
là đem ra bài bản hết.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ. Rồi cứ
đánh, đánh xong rồi rút tỉa kinh nghiệm.
Trưởng
lão: Cứ đánh,
đánh riết, rồi rút kinh nghiệm, rồi mới thấy lả người thiệt, chứ không phải
không.
Sư Pháp
Ngộ: Nhưng mà
con thấy vừa rồi con đánh thì con đánh không có lại, mà nó kéo dài thời gian
nhiều lắm.
Trưởng
lão: Coi như
cái mặt trận nào mà đánh nhau thì nó cũng còn có cái thời gian. Có cái nó đánh
dai lắm, nó đánh từ hai ba tiếng đồng hồ. Một cái cơn đau của mấy con, nó đánh
một hai ngày. Nếu mấy con không bền chí. Mấy con chắc: “Trời đất ơi! Mình
thua rồi, nó đánh gì còn đau hoài?”. Phải không? Mấy con bền chí ôm hoài,
ôm pháp đánh hoài, đánh riết tiêu luôn. Đừng có sợ, Thầy nói đừng có sợ. Một
ngày chưa xong, hai ngày chưa xong, cứ ôm pháp đánh riết, đánh cho cái cơn bệnh
nó hết.
Đó, Thanh
Quang nếu mà Thầy không sách tấn, chắc ít bữa ông uống thuốc, chớ ông không chịu
nổi đâu. Thành ra nó lên tăng xông ông quá trời, chắc kiểu này chắc chết, đi nằm
nhà thương chứ không thể sống. Nhưng mà nhờ Thầy đến Thầy khích lệ, cho nên
tinh thần nó vững vàng hơn. Cho nên cứ ôm pháp đánh hoài, đánh riết nó luôn, nó
tuột đi. Mà mỗi lần như vậy đó thì coi như là thuốc nó cũng kèm đó, sợ nó chết
bất tử.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Con
có người bác bị viêm gan C đó, là nặng đó Thầy, thì mẹ con có nói là đưa lên Thầy
chỉ cho trị bệnh. Cứ một tuần là chích thuốc cứ chích liên tục vậy Thầy à. Ăn yến,
Thầy biết yến sào đó, cứ một ký là năm mươi lăm triệu một ký đó Thầy. Trời ơi!
Ăn liên tục.
Trưởng
lão: Coi như là
sống là sống tiền.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Cái
đó là bệnh tiền đó Thầy. Bữa hôm con biết pháp Thầy, Thầy nói là trị bệnh, con
về nói gia đình. Con kêu sắp xếp đi lên Thầy, lên thọ bát vài ngày để biết cách
trị bệnh.
(21:01) Trưởng
lão: Đâu có gì đâu, lên đây thì Thầy dạy cho cách thức, là vì mình phải
tập. Trước khi đó mình cứ uống thuốc là mình uống thuốc đi. Bây giờ mình tập
cái pháp này đi, cho nó thuần nó quen, nó an trú cho được rồi, bắt đầu mình thấy
tập nó quen, nó thuần rồi, bắt đầu lại không uống thuốc nữa, đánh rốc bệnh đi.
Bởi vì mình
tập được cái pháp rồi, cho nên bây giờ mình đánh bệnh. Còn mình chưa có tập được,
mình đánh bệnh, mình không uống thuốc, nó vật mình luôn, chết luôn đó, không phải
dễ.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: (…)
Quyết định phải lên Thầy.
Trưởng
lão: À, bây giờ
thì lên Thầy dạy cách thức, cái pháp đó. Rồi tập chuyên cho cái pháp đó trong một
tuần, hai tuần cho nó nhuần nhuyễn cái pháp đi. Sau khi nó nhuần nhuyễn được rồi
đó, bắt đầu dẹp không cần uống thuốc nữa. Bắt đầu dùng pháp mà đối trị.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Vậy
nó hết tận gốc không Thầy?
Trưởng
lão: Nó hết
luôn con, nó không còn nữa đâu. Thầy nói pháp Phật mà. Mà khi mà con đuổi nó đi
một lần, nó còn trở lại nữa, nội cái đó con đã thắng nó một lần rồi. Lần sau
con chỉ cần la nó một tiếng, cái nó xách gói nó chạy rồi.
Nói chung là
cái nghiệp của con người thì nó cái nghiệp, thì nó không bao giờ nó hoàn toàn
nó hết. Không có bệnh này, nó tới bệnh kia. Nhưng mà điều kiện mình có cái pháp
rồi, mình không có sợ nó nữa đâu. Tức là mình có thuốc thần rồi, không có sợ nữa.
Mà Tứ Niệm Xứ là cái pháp tuyệt vời để trị bệnh. Thầy nói không có cái pháp nào
mà hơn pháp Tứ Niệm Xứ hết đâu.
Sư Pháp
Ngộ: Nhưng mà hồi
tối như mà có lúc niệm nó khởi lên, Thầy dạy: “Mày phiền não thì mày
cũng chừng đó vậy thôi, mày có đau thì cũng chừng đó vậy thôi.”
Trưởng
lão: Cũng chừng
đó thôi.
Phật tử: “Mày có muốn gì thì cũng chừng
đó vậy thôi, tao thấy mày cũng chừng đó mà thôi.”. Con coi thường nó, ôm
pháp đánh nó, nó chạy luôn bạch Thầy.
Trưởng
lão: Đúng đó
con. Chính đó mình coi thường, xem thường nó thì cái tinh thần của mình nó vững
lắm con. Rồi bắt đầu ôm pháp vô, cái tác ý một hơi nó đi mất.
Sư Pháp
Ngộ: “Mày ngồi
mày có gục, gục thì mày cũng gục chừng đó là cùng.”
Trưởng
lão: Gục chừng
đó thôi, không có hơn nữa.
Phật tử: “Mày có gục thì gục đi, tao
đánh cho mày một chặp là mày hết gục.”. Cũng có 1 cái câu giống như là
tác ý vậy mà nó làm cho dũng mãnh.
Trưởng
lão: Đó, nó cái
câu đó là cái câu tác ý để cho cái nghị lực của mình, cái dũng khí của mình nó
mạnh lên, nó coi thường cái tụi giặc. Nó coi cũng như bây giờ mình xem giặc
không ra gì hết, thì cái sức lực của mình, mình thấy rằng cái pháp của mình đẩy
lui. Cho nên mình coi thường nó: “Tụi bây mà ăn thua gì tao, tao chỉ cần
tác ý một hơi là bây tiêu!”, ý vậy đó.
Trái lại
không ngờ là cái pháp đó lại giữ vững tinh thần của mình lại không sợ, cho nên
nó mạnh mẽ nữa. Cho nên con biết khi mà trên cái mặt trận mà đánh, một số lính
mà bị chết, nó dao động tinh thần lắm, nó sợ, ai không sợ chết? Cái người mà
chính trị viên, họ ra họ thuyết một hơi làm cho mấy người lính họ mạnh mẽ lên
liền, cái họ ôm súng họ xông vô trận liền, họ không sợ. Nó nhờ cái tinh thần
đó, thật sự con mà con mà tác ý cái câu đó, cũng như là chính trị viên nó huấn
luyện cái tinh thần con trở lại để chiến đấu đó, ăn thua cái chỗ đó đó.
(23:58) Cái
tác ý nó rất quan trọng. Cho nên nó tạo thành cái lòng tin, cái tín lực, cái
gan dạ hơn để chiến đấu thì giặc nó thua. Mình đánh trận giặc sanh tử nó cũng vậy
con. Mà cái pháp Như Lý Tác Ý, thiệt gương mặt nó hay lắm. Hễ cần tác ý một cái
đúng, trời ơi! Nó mạnh mẽ, nó không sợ chết.
Sư Pháp
Ngộ: Lúc mà
nghĩ đến cái câu Thầy nói như vậy đó, xong cái mình cũng nghĩ là mình tác ý cái
câu đó xong. Những cái câu tác ý của mình sau cùng của nó là nó mạnh lắm bạch
Thầy?
Trưởng
lão: Nó mạnh,
nó hiệu quả.
Sư Pháp
Ngộ: Hiệu quả,
kết quả ngay liền, giống như là pháo trúng đích vậy. Còn không có câu đó thì nó
cứ dây dưa. Công nhận cái pháp tu nhiều cái vui thiệt.
Trưởng
lão: Thật ra có
tu rồi mới thấy vui, mới thấy thích, mới thấy hay. Chứ còn nếu mình không tu
thì không thấy cái ích lợi của Phật.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Mà
nghe Thầy chỉ pháp trị bệnh vậy đó, toàn trị bệnh không à, thấy sách vở, lấy
quyển tập bắt con chép con nói trời ơi, phải học chứ tự nhiên chép thì biết gì
đâu mà tu tập, ép con phải chép.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ bạch Thầy
nhiều khi mình sống độc cư yên lặng thì mình mới đương đầu với tụi nó mới được.
Mới nhìn thấy tụi nó mới đương đầu.
Trưởng
lão: Mới thấy
con, nó mới lộ mặt ra nhiều. Chứ mình sống mà không độc cư thì nó núp hết.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Nếu
mà bệnh vậy là phải ở đây tu tập một thời gian, chứ nếu mà ra đời thì cũng vậy
sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ phải
có thời gian đến đây tập luyện. Tập luyện cho nó quen với cái đời sống mà giới
luật ăn mỗi ngày một bữa đó. Chính ăn ngày một bữa là thiện pháp chuyển các bệnh
đó con. Coi vậy chứ ăn ngày một bữa chứ nó hay lắm.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Mà phải
sắp xếp làm sao mà phải ở đây một tuần mới được.
Trưởng
lão: Thì coi
như là lên đây một tuần, rồi dạy cách thức tu tập coi nhiếp tâm được hay không,
an trú tâm được không? Bắt đầu được rồi, bắt đầu cho về trị bệnh, chứ ở đây
không có trị bệnh. Thầy cho về, về nhà đó mà tập trị, đối trị bệnh. Còn một lần
mà đuổi cái bệnh đó rồi lần đó, sau bệnh gì tới cũng không có sợ hết. Tự cái
tinh thần của mình nó vững vàng lắm mấy con.
Đó như thầy
Chơn Thành, thầy đuổi bệnh rồi, bây giờ không có bệnh gì thầy sợ hết đâu. Đối với
bệnh này không có sợ, chỉ cần: “Ờ mày vậy thì chết, tao chỉ ôm pháp này
vô là tiêu mày liền!”. Một lần là thắng trận rồi, thì lần sau thì khỏi có
lo nó nữa, tinh thần nó mạnh.
Cho nên Thầy
chỉ mong mấy con mà đuổi bệnh được một lần rồi. Nghĩa là coi như câu đức Phật
nói, cái sức tận cùng của sinh mạng chịu đựng của các cảm thọ, cái cảm thọ cuối
thì nó sẽ mát lạnh. Phật nói vậy. Mà mình đuổi nó một lần, mình mát lạnh được rồi
thôi. Nó có cái cảm thọ, nó cũng bấy nhiêu đó thôi, chứ nó không hơn được đâu.
Nó vẫn phải rút lui, nó chạy, nó để lại cho mình một cái chiến lợi phẩm thật là
an lạc vô cùng.
Cũng như con
đó, bây giờ con thắng được cái hôn trầm, con mới thấy được cái sức tỉnh của
con. Con chưa thắng hôn trầm, con không thấy cái sức tỉnh con đâu. Con qua cái
đợt mà hôn trầm, thùy miên nó chạy mất rồi. Trời ơi! Giờ sao tỉnh ghê gớm thiệt
chứ.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Hôn
trầm thắng nó đâu phải dễ đâu.
Trưởng
lão: Mà thắng
nó rồi mới thấy được cái sức tỉnh của nó.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Trời
ơi! Con qua nhập thất mấy lần con đâu có tỉnh nổi. Con ngồi con bay xuống đất
luôn, nó té luôn không tỉnh.
Sư Pháp
Ngộ: Nhưng mà
lâu lâu nó lại, như hôm nào con nói, bạch Thầy đó, lâu lâu nó có tỉnh giác. Tức
là nó không có hôn trầm đó Thầy, thì thấy trong con người của mình nó sáng lạ
thường. Nhìn cái gì cũng hiểu hết mà rõ, mà nó không được nhiều. Nó chỉ một lúc
nào rồi nó lại, khi trở lại nó bị tham, sân, si nó màn che trở lại. Một thời
gian nó lại bị màn che.
Trưởng
lão: Chứ nó có
một bụng tham, sân, si con ở trong. Nó chỉ bữa nào nó lắng xuống một bữa, trời
ơi! Thấy nó sáng suốt quá chừng, quá đỗi. Mà bữa nào nó cào cấu nó lên, trời đất
ơi! Nó đục ngầu. Bởi vậy mình làm sao mình quét cho sạch ra hết, nó không còn
có nữa, thì chừng đó nó sẽ tỉnh như vậy đó.
Sư Pháp
Ngộ: Đọc được
vài ba chữ cũng thấy sáng mà hiểu rõ băng, mà nó không được nhiều. Rồi là khi
mà tham, sân, si nó khởi lên là nó giống như Thầy dạy cái màn ngăn che. Cái màn
ngăn che.
Trưởng
lão: Ngũ triền
cái mà, năm cái màn ngăn che này.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên nó
trở lại thành người bình thường không còn gì nữa.
(28:03) Trưởng
lão: Bởi vậy hầu hết bây giờ mấy con mờ mịt vô minh là năm cái màn che
đó. Ngũ triền cái là năm cái màn che- tham, sân, si, mạn, nghi đó. Hở ra một
chút nào thì vô minh hết, nghi ngờ cái này, nghi ngờ cái kia là bị.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Lúc
mà tỉnh thức thì nó rõ.
Trưởng
lão: Lúc tỉnh
thức năm cái màn này, nó vén, nó lắng xuống, nó để một chút xíu nước trong. Trời
ơi! Sao mà thông minh dữ tợn vậy ta, mà nó tỉnh ghê gớm? Mà còn hễ nó xào xáo
nó lên rồi, nước trong tâm con nó đục ngầu, thì bây giờ nó vô minh.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên bạch
Thầy, Thầy dạy đó, cho nên bởi vậy với một người tu, họ chứng họ cầm một cuốn
sách họ đọc, họ hiểu cái nào đúng sai liền. Còn như mình giờ mình đọc cái gì
mình cũng chẳng biết.
Trưởng
lão: Bị nó bị
năm cái triền cái đó, si triền cái.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Thì mấy
bữa đó, con tỉnh thức một đêm, hai đêm đó Thầy, có khi một chữ, vậy mà mình hiểu
sâu sắc nghĩa đó lắm, mình hiểu mấy nghĩa luôn.
Trưởng
lão: Đúng đó,
nó sáng suốt. Bị vì cái màn ngăn che đó nó vén rồi, nó sáng cho mấy con, nhưng
mà nó sáng có một chút, rồi cái nó phủ lại.
Sư Pháp
Ngộ: Nó phủ lại?
Bạch Thầy, thì nó bị ngủ nè, ăn nè, rồi phóng tâm, rồi là tất cả trở lại.
Tu sinh
Tuệ Hạnh: Nó
nguy hiểm vô cùng, con thấy rõ nó rồi. Ra ngoài nó phóng tâm tứ tung hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét