671- CẢNH GIÁC NĂM DỤC TRƯỞNG DƯỠNG
(37:09) Sư
Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con lúc nằm thì con thấy, con quán xét nó cũng
nuôi cái dục trưởng dưỡng nữa bạch Thầy, chứ không phải không. Vì trong lúc
mình đang nằm đó, thì đồng ý rằng cơ thể mình đang mệt thì mình cứ nằm tốt
thôi. Chứ còn khi mình nằm được là mình cảm thấy nó thoải mái trong cái sự nằm
đó đó, nó thoải mái vượt ra ngoài cái tiêu chuẩn kia đó, thì con thấy nó nằm
trong cái dục. Nó vẫn tăng dục.
Trưởng
lão: Nó nuôi dục trưởng
dưỡng, năm dục trưởng dưỡng, cảnh giác! Bởi vậy đó là cũng cảnh giác.
Sư Pháp
Ngộ: Mình nằm,
ví dụ như một người bình thường khi mình nằm trong chăn ấm, mình nằm mình ngủ
cho nó thoải mái, đó là nuôi dục trưởng dưỡng. Thì bây giờ mình bệnh, mình yếu
mình vẫn cứ nằm, thì đó là tốt chứ không có gì. Nhưng mà trong lúc mình nằm đó
tự nhiên mình cảm thấy như có vẻ như khỏe khoắn hơn, giống như mình tham nó quá
ha?
Trưởng
lão: Thì đây là năm
dục trưởng dưỡng chứ gì.
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy
như vậy không biết có đúng không?
Trưởng
lão: Đúng đó con,
cái đó đúng đó. Cảnh giác lắm đó con, chứ không khéo… Bởi vậy Thầy nói, nằm là
phải cảnh giác dữ lắm! Nó không ngủ, nhưng mà nó cũng là cái vẻ lười biếng, nó
nằm nó khoái đó, thì đó là nó năm dục trưởng dưỡng đó, cái mặt của nó ló đuôi.
Sư Pháp
Ngộ: Mà cái
nuôi đó là nó nuôi si ra rồi.
Trưởng
lão: Nuôi si chứ
sao. Chuyện đó là nuôi si.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên, rồi
nhiều khi phải cảnh giác nó chớ nhiều khi nó quen bạch Thầy, khi nó theo cái
phong trào của nó rồi, khi mình nằm nó thích rồi, thì nó quen, bắt đầu mình
phát giác ra là nó đã bị.
Trưởng
lão: Nó thành ra cái
thói quen rồi, nó cứ thích nằm. Cho nên vì vậy mà mình, sau đó mình thấy cơ thể
mình bình phục rồi, không còn mệt mỏi nữa rồi. Chứ mà cái nằm đó nó thích à, nó
bị năm dục trưởng dưỡng nó lớn rồi. Thì bắt đầu bây giờ, giờ giấc ngồi là phải
ngồi, mà nằm là phải nằm. Mình điều khiển nó, chứ không đừng có để nó điều khiển
mình chết. Năm dục trưởng dưỡng nó dưỡng lên rồi.
Sư Pháp
Ngộ: Tới chừng
đó tu lại mệt lắm!
Trưởng
lão: Tu lại là mệt,
bởi vì nghe nói năm dục trưởng dưỡng là sợ lắm!
Con thấy cái
bài Đại Không mà đức Phật hay nhắc năm dục trưởng dưỡng đó, cái chỗ đó, cảnh
giác lắm. Mà mấy con phát giác ra được cái này là hay đó, chứ không khéo, không
thấy nó đâu.
(39:10) Sư
Pháp Ngộ: Bạch thầy! Thì con nghĩ như thế này, là nếu mà mình tu đúng
thời khoá như Thầy dạy trong Tu viện là 2 giờ dậy, rồi tối 10 mới được ngủ, hoặc
là trong những giờ giải lao. Nhưng mà nếu trong những giờ giải lao, những giờ
nghỉ đó đó, mình vẫn thực hiện đúng, nhưng mà giờ nghỉ đó, thí dụ như có một
người nào đó họ vào họ nằm, họ chùm chăn hoặc trời mưa mưa họ nằm cho thoải mái
một chút ấy mà. Nhưng như vậy, thì vô tình những giờ tu là mình diệt tham, sân,
si nó rồi, nhưng mà cái giờ nghỉ hay cái giờ kia là mình nuôi nó lại, vì thích
nằm ngủ cho nó tê tê một chút. Họ không cần phải ngủ đâu bạch Thầy, cứ nằm một
chút cho nó thoải mái chút là mình nuôi dục nó rồi đó.
Trưởng
lão: Thoải mái đó,
cũng nuôi dục nữa, chứ không phải không.
Sư Pháp Ngộ: Như vậy người ta tu cho diệt dục,
bên đây lại cho vô, cứ tu hoài không thành công gì hết.
Trưởng
lão: Nó không tới, bởi
vì mình bị kẹt trong năm dục trưởng dưỡng mà mình không thấy, đó cũng là cái dục
trưởng dưỡng. Rồi cái ăn nó cũng dục trưởng dưỡng mình, rồi cái nằm nó cũng dục
trưởng dưỡng. Bởi vì cái phương pháp mà tu của Phật là phải tỉnh giác, Chánh Niệm
Tỉnh Giác. Mình tỉnh từng cái hành động dục trưởng dưỡng của mình, để cho mình
cắt nó đi, đừng có để, diệt nó đi.
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy
bây giờ nếu con nỗ lực tu vầy, mà bây giờ cái ăn mình cảnh giác rồi, bình thường
mình cảnh giác, mình có bị thì nó cũng đỡ, nhưng mà cái ngủ thì ít ai được cảnh
giác. Bây giờ con thấy đó, nếu mà mình không cảnh giác cái này thì nó nuôi cái
kia thôi.
Trưởng
lão: Nó nuôi cái
kia, nó tăng trưởng lên.
Sư Pháp
Ngộ: Nó luồn
lách qua cái này nó nuôi, nó nuôi bây giờ mình nỗ lực tham, sân, si cho hết, mà
nó không hết, bên này nó nuôi, bên kia là tu.
Trưởng
lão: Bên kia là tu
diệt, bên đây là nuôi. Hồi xả ra là nuôi. Thì bây giờ mấy con thấy nè, thí dụ
như mình tu tới 5 giờ mình xả ra, nói thôi để đi nằm một chút, tức là cũng nuôi
dục trưởng dưỡng đó. Coi vậy chứ nó không dễ đâu!
Sư Pháp
Ngộ: Dạ! Như vậy
thì bây giờ mình cứ nuôi bên này, bên kia mình tu; bên đây nuôi, bên kia tu.
Trưởng
lão: Mình nói để
mình nghỉ chút cho nó khỏe để rồi 7 giờ mình tu cho tốt, nhưng mà nó nuôi dục
trưởng dưỡng. Nó lý luận. Đó, thành ra mình phải sáng suốt trong cái vấn đề đó.
Sư Pháp
Ngộ: Cho nên
con phát giác như vậy đó, con nói bạch Thầy cho nó kỹ, thì mình cũng nhận xét
nó có như vậy thôi.
Trưởng
lão: Có tu mới thấy
con, không tu không thấy đâu.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Có tu thì từ đó
cái sức tỉnh giác của mình nó nhận ra được cái năm dục trưởng dưỡng của nó.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy!
Ví dụ chẳng hạn trong thời gian khoảng 2 giờ dậy đi, mà trước 2 giờ mình đã dậy
rồi, nhưng mà không chịu bung dậy, mình cứ nằm đó mình úm úm, cho nó nằm nằm
thêm tí.
Trưởng
lão: Đó, là cũng
đang nuôi dục trưởng dưỡng.
Sư Pháp
Ngộ: Trong lúc
đó cũng đang nuôi nó luôn.
Trưởng
lão: Nuôi đó. Dậy
thì mình dậy, rồi mình đi súc miệng, hoặc là đi tới, đi lui chút đúng giờ vô
mình ngồi tu. Còn cái mình: “Thôi bây giờ còn năm phút, mười phút nữa
chưa tới đúng giờ”, đó là cũng nuôi dục trưởng dưỡng đó chứ không có
gì đâu. Rồi nó làm một giấc tới 2 giờ rưỡi, có khi 3 giờ nó mới dậy. Thì dục nó
phải đi…
Sư Pháp
Ngộ: Dục này
con thấy nguy hiểm quá bạch Thầy!
Trưởng
lão: Thường thường
là bị đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét