658- ĐẨY LUI CHƯỚNG NGẠI PHÁP
(00:01) Trưởng
lão: Nghĩ ngợi cái điều gì thì nó làm cho con trở về cái bình an của
cái tâm của con thôi. Hiểu không?
Như vậy là
con không có tu gì nhiều. Cứ một là thư giãn thanh thản đó. Hai là tu cái pháp
đẩy lui bệnh thôi, lấy cái thân hành mà đẩy lui. Có như vậy thôi, thì con yên
tâm mà con đẩy. Chừng nào hết bệnh rồi, thì Thầy sẽ dạy cho con tu cái pháp Tứ
Niệm Xứ- thanh thản, an lạc, vô sự. Để cho con nhận ra được cái chơn lý của Phật.
Mà con sống ở trong cái chơn lý đó để chết nó không còn tái sanh thôi. Nghĩa là
khi mình tắt hơi thở, là mình không có tiếp tục mình sanh làm con người, làm
loài động vật nữa, hết rồi. Có vậy đặng chấm dứt cho hết cái khổ của con. Đó. Rồi,
con nhớ chưa? Về cứ tập bao nhiêu đó đi.
Tu sinh 1: Bạch Thầy! Con ngồi ở trên giường
con tập đưa tay ra (…)
Trưởng
lão: Được rồi! Cứ hễ
con cảm nhận như nó mỏi thì con thay đổi oai nghi liền. Rồi con sử dụng cái bước
đi con bằng cách cũng đưa bệnh đi ra. Rồi bằng cách là con nằm, con cũng sử dụng
cánh tay con đưa ra, đưa vô, con đuổi được. Hoặc là con không có thể được thì
con dùng cái hơi thở, nó có cái động của hơi thở. Hễ khi mà hít vô thì con để
cho tự nhiên nó hít vô. Mà thở ra thì con kèm theo cái tư tưởng là cái bệnh của
con phải đi ra theo cái hơi thở. Thì như vậy là
Tu sinh
1: Nằm con cũng
sử dụng (… )
Trưởng
lão: Vậy hả
con? Được. Thì con cứ cố gắng, con cứ tập đi, rồi những cái bệnh gì trong thân
con, nó sẽ bắt đầu nó phục hồi lại hết, nó trở về bình thường. Tức là nó chuyển
được cái nghiệp. Nhất là sau này mấy con giữ tám giới đó, Bát Quan Trai đó. Con
giữ giới cho nghiêm túc đó thì nó, bởi vì nó mười bảy cái điều lợi ích của giới
luật mà.
Con giữ giới,
rồi con sử dụng cái pháp thì con sẽ đẩy, chuyển hết cái nghiệp của thân con.
Con sẽ trở về một cái người không bệnh, bình thường, nó không tật nguyền gì nữa
hết. Hoàn toàn nó sẽ an ổn trở lại. Thì nhớ, con tập như vậy là con thấy, nó
không bị căng đầu, nó không bị nhức đầu con, thì con sẽ tập tốt rồi. Càng ngày
cứ nó thích nghi, con Tăng dần cái thời gian đó lên, Tăng dần. Thí dụ như bây
giờ mười phút, thì Tăng dần mươi lăm phút, rồi hai mươi phút. Tăng dần lên mà
thấy nó có chướng ngại, tức là nặng đầu hay cái gì đó, thì con dừng lại đó con
tập, đừng có Tăng nữa. Chừng nào mà nó hết, thì con Tăng lên.
Tu sinh 1: Bạch Thầy nếu thấy đau bụng thì
sao?
(02:23) Trưởng
lão: À, như vậy là nó có cái chướng ngại, đau bụng thì con lui lại. Và đồng
thời con tác ý, con tác ý về cái đau bụng. Con tác ý bảo "Lui!
Không có được đau đây chỗ này nữa! " Nhưng mà con đừng có Tăng
lên. Bởi vì nó có cái sự mà con tập trung nhiều. Thay vì nó rối loạn, nặng đầu,
nhức đầu con, thì đó là về Thần kinh. Mà nó đau bụng thì nó rối loạn về tiêu
hóa. Bởi vì con tập trung như vậy, là nó có ảnh hưởng ở trong cơ thể của con.
Cho nên nó hễ không có cái này nó xảy ra thì có cái kia xảy ra. Cho nên con dừng
lại, con tác ý đuổi cái cảm thọ đó đi. Mai mốt con Tăng lên, nó không có bị nữa.
Cho nên cái
pháp đối trị mà con, cái chỗ nào cũng có đối trị được hết. Có cái pháp để đối
trị được cái chướng ngại, cái khổ của nó. Đó là cũng là cái nghiệp đó con. Khi
mà con tu như vậy mà con cảm thấy đau bụng, thì đó là cái nghiệp nó ra, nó đón
đường con. Nó không có cho con tới để mà con trả cái nhân quả của con. Nó không
có cho con chuyển đâu. Cái nghiệp nó đâu có để cho mình suôn sẻ, mình đi trên
con đường được đâu. Cho nên nó buộc lòng, nó phải đối lại với con. Nó biết cái
pháp đó, nó sẽ triệt tiêu cái nghiệp, cái nhân quả đi. Cho nên buộc lòng nó phải
thực hiện đối lại với con liền tức khắc, nó đánh lại con. Để con tu tập cái
pháp đó không được. Nó phá cho con, nhiều khi nó tiến tới nữa không được. Chứ nếu
mà mình tiến tới được, mình tiến hoài nó đi mất hết sao?
Cho nên nó
tiến tới, cái bắt đầu nó lòi cái mặt nó ra đón đường. Nó không đón đường mình bằng
cái hôn trầm, thùy miên, vô ký thì nó đón đường mình đau, cảm đau nhức cái này,
nhức cái kia. Con thấy vì vậy, cho nên mình kéo dài thời gian không được, nó
khó. Mà mình bền chí, mình luyện tập, càng lúc mình tiến dần, tiến dần, nó càng
lúc nó lui. Nó lui dần cho đến khi mà nó bị triệt tiêu. Nó lui đến cái mức độ
nó không còn cái chỗ nó đứng nữa, nó chết. Thành ra cái nghiệp nó chấm dứt liền.
Nó chuyển hết rồi, mình hoàn toàn mình làm chủ. Cái phương pháp là như vậy đó
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét