653- HỘ THÂN BẰNG TỪ TRƯỜNG THIỆN
Tới con muỗi
mà nó còn ghét mình còn cắn mình là mình vay nợ nhân quả nó như thế nào rồi.Cho
nên một người tu người ta ngồi đám muỗi nó không có lại cắn là tại người ta hết
nhân quả rồi nó đâu có nợ mà nó đòi. Còn mình ngồi thử coi. Mấy con cứ ngồi đi,
thân nhân quả nó còn hay hết là mấy con biết liền. Hết mà sao muỗi nó đòi máu mấy
con, đòi nợ máu đó. Phải không, các con thấy rất rõ mà. Chứ nếu mà các con hết
nợ rồi làm sao nó đòi. Tự nhiên cái từ trường của các con cái thiện đó, nó bảo
vệ các con.
(1:27:46) Bởi
vậy Đức Phật nói, giới luật là thần hộ mạng của chúng ta mà. Cho nên thiện pháp
nó bảo vệ các con, cái từ trường nó bảo vệ vầy, làm sao có cái nghiệp gì của ai
mà đến đây đòi nợ nó được nữa. Phải không, nó nợ nhân quả mà, rõ ràng mình ngồi
đây, muỗi cắn tôi, rồi nói con muỗi cắn chứ không ngờ là nó con nợ của mình nó
đến nó đời nợ máu mình đó. Nó chích mình dù một chút máu đi nữa cũng là nợ máu.
Nợ máu sao?
Mình ăn thịt nó, biết bao nhiêu máu người ta mình ăn trong bụng mình bây giờ có
chút xíu mình rên à. Chà chút xíu cái là ngứa. Người ta lấy có chút xíu à. Mà
nhiều con vậy nó đòi nợ máu mình bao nhiêu không. Rồi lại dùng cái này dùng cái
kia để tạo nhân quả giết hại nó thêm, để tạo nhân quả ác thêm chứ làm gì. Có phải
không? Các con nào là dùng thuốc dùng này kia đủ thứ ngừa con muỗi giết con muỗi
vậy, nhưng mà không ngờ tạo cái nhân quả ác. Không ngờ con muỗi là hiện thân để
đi đòi nợ máu của chúng ta.
Đó bây giờ
Thầy nói để mà thấy rõ bởi vì, khi nào các con có cái đôi mắt nhân quả, suốt rõ
cái đường đi nhân quả các con sẽ thấy chúng ta là những cái người vay nợ của
nhân quả, mỗi mỗi đều có vay nợ. Nếu mà chúng ta sống toàn thiện thì chúng ta
chuyển hết nhân quả, thì không có ai đòi nợ mình nữa thì không có con kiến lại
cắn mình nữa. Mình hết nợ rồi nó đâu có lại nó đòi. Tự cái từ trường của mình
nó đã làm cho con kiến nó không có đến nó cắn được mình. Cái từ trường thiện
mà. Nó có cái sự bảo vệ của cái từ trường đó. Cho nên vì vậy một người sống
đúng giới luật nghiêm chỉnh thì nó sống hoàn toàn an ổn không có một cái pháp
trần nào có thể xâm chiếm họ.
Cho nên Thầy
nói cái người mà nhập Diệt Thọ Tưởng Định cái từ trường nó bao bọc như cái lồng
kiếng, mưa không ướt nắng không nóng họ, làm như là có một cái lồng nó che. Cho
nên đời nay Thầy dễ gì có người mà nhập Diệt Thọ Tưởng Định mấy ông nói chuyện,
đâu phải dễ. Chuyện người ta có một cái từ trường như vậy, như một cái lồng
kính mà nó giữ gìn cái nhục thân của người ta trong này, thì mấy ổng phải biết
là làm gì có bụi bặm mà dính trong người ta được, làm gì có mưa gió gì mà hủy
hoại được cơ thể của người ta được. Giữ gìn cái đó ngàn đời nó không hư hoại.
Nhưng mà đây
là cái trò ảo thuật thôi, như vậy mà nó còn màu nhiệm, huống hồ là cái tâm
chúng ta hết tham sân si là nó đã mục đích của chúng ta đạt rồi, chúng ta đâu
có cần cái thứ đó. Cái đó là cái trò ảo thuật để cho người ta biết cái màu nhiệm
của đạo Phật như vậy, cái lực nó như vậy mà chúng ta không phải cái gì đó mà
chúng ta ham, mà vì cái mục đích giải thoát, vì cái sự làm chủ chấm dứt luân hồi,
nó không còn mang cái thân khổ đau này nữa, đây là cái mục đích chính. Cho nên
chúng ta tham thần thông. Thầy muốn nói thần thông để rồi Thầy bác thần thông
là cái mục đích đó, để không là chúng ta cứ chăm chú vào cái sự thần thông, thấy
nó huyền diệu màu nhiệm, nhưng mà sự thật cái huyền diệu màu nhiệm chỉ là cái ảo,
một cái trò ảo thuật mà thôi.
Còn cái
chính của chúng ta là làm sao cái tâm nó hết tham sân si nè, làm sao chúng ta
ly dục ly ác pháp nè, để cho chúng ta bất động trước các pháp, trước các cám dỗ
của dục lạc thế gian, thì đó là chúng ta giải thoát. Mà giải thoát rồi thì tức
là cái tâm của chúng ta nó sẽ ở chỗ nào chúng ta biết rồi, nghĩa là chết chúng
ta biết đường chúng ta về, sống chúng ta biết đường chúng ta về. Còn bây giờ
chúng ta chưa tới đó thì chúng ta thấy, nghe Thầy nói thanh thản, an lạc, vô sự
nhưng mà nó có chỉ chút nó mất. Còn người ta sống hàng ngày người ta sống ở
trong đó hoài hoài người ta sống trong đó, người ta không có mất cái chỗ đó,
cái niết bàn của người ta nó thường hằng vĩnh viễn đó mà.
Tâm nó không
có tham sân si thì nó phải có trạng thái không tham sân si chứ, mà cái trạng
thái không tham sân si thì cái trạng thái không nghiệp lực, thì nó đâu có làm
sao mà tái sanh luân hồi được. Cho nên chúng ta chấm dứt luân hồi, mà chấm dứt
khổ đau ngay liền, chúng ta ở trong trạng thái đó là chấm dứt khổ đau rồi không
còn giận hờn phiền não hết, không ai làm gì mình được.
(1:31:12) Phật
tử 2: (…)
Trưởng
lão: Vầy nó là
tưởng rồi, bởi vì hoàn toàn nó ở trong tâm thức của chúng ta bởi vì có những cảm
giác gì nó rần rần ở trong này thì nó sai hết. Nó luôn luôn phải thanh thản, an
lạc, vô sự. Bởi vì cái cảm thọ của mình bây giờ nó sinh ra cái trạng thái hỷ lạc,
cái hỷ lạc này nó hoàn toàn nó không thể chấp nhận được. Bởi vì Đức Phật nói ly
dục ly ác pháp, do ly dục sanh hỷ lạc, chừng nào mình ly dục được rồi, ly cái
lòng ham muốn của mình được rồi, còn bây giờ mình chưa hoàn toàn giới luật của
mình chưa nghiêm chỉnh tức là dục chưa có ly, mà nó có những cái trạng thái gì
nó cũng đều là ma, nó giả, nó không có đúng đâu.
Bởi vì mình
phải xét thấy cái điều của mình. Tu tập mình biết cái tâm ly dục mình ly hết chưa,
mà nếu mình ly hết thì cái tâm tự động nó quay vào chứ không cần nhắc nó, nghĩa
là nó quay vào nó định trên hơi thở, chứ không phải bây giờ mình tập trung
trong hơi thở rồi khi mà cái hơi thở đó cái tâm nó …
(HẾT
BĂNG)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét