652- CHỨNG ĐẠO NHỜ SIÊNG NĂNG QUÉT TÂM
(1:20:54) Cho
nên nó rất khỏe, người mà biết tu Tứ Niệm Xứ rồi, suốt một ngày một đêm người
ta ngồi người ta giữ bốn cái chỗ này thanh tịnh, nếu mà chịu khó mà quét Thầy
nói thật sự trong bảy ngày là chúng ta đã chứng đạo. Nó không có khó! Bởi vì tu
Tứ Niệm Xứ là nó sẽ sung mãn nó làm cho cái tâm của chúng ta ly dục ly ác pháp
rất là trọn vẹn và đầy đủ rồi. Nhưng mà siêng năng hằng ngày siêng năng tập luyện
thì nó có cái thời gian rất ngắn để mà chúng ta chứng được đạo quả giải thoát
hoàn toàn.
Cho nên Đức
Phật nói tu Tứ Niệm Xứ là bảy ngày bảy đêm, bảy ngày bảy tháng bảy năm, thì nó
sẽ viên mãn nó sẽ thành tựu. Mà đúng lời Đức Phật nói, Đức Phật nói bảy ngày chứ
không có nghĩa là bảy ngày. Bây giờ chúng ta ngồi tu mà tới chiều tới sáng,
ngày hôm nay nội ở trong cái vòng thời gian là bảy ngày, một ngày hai ngày ba
ngày là chúng ta thành tựu chứ đâu phải là bảy ngày mới giải thoát được sao, mới
chứng đạo được sao.
Nó chỉ trong
thời gian đó có chuyên cần hay không chuyên cần thôi. Mà chuyên cần mà suốt cái
thời gian hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hoàn toàn không có một cái chướng ngại gì
mà xảy ra trên thân của nó được hết, thì lúc bấy giờ nó đã chứng đạo, chớ không
phải gì. Cho nên vì vậy mà đâu phải tu tới bảy ngày, chỉ cần hai mươi bốn tiếng
đồng hồ là chúng ta tạm đủ chúng ta sẽ chứng đạo rồi. Mà nếu mà trong suốt bảy
ngày mà chúng ta vẫn còn bị chướng ngại pháp ở trên bốn chỗ Thân-Thọ-Tâm-Pháp
đó, thì chúng ta sẽ tiếp tục tu nữa, thì không có nghĩa là bảy tháng, mà chỉ cần
có mười lăm ngày hoặc là một tháng là chúng ta đã xong. Chứ đâu phải là phải
căn cứ vào tu phải bảy tháng mới được sao.
Mà nếu suốt
bảy tháng mà chúng ta chưa làm xong, thì cái người này mà có tệ nhất đi nữa là
cũng phải bảy năm, nhưng đâu có nghĩa là bảo là phải đúng bảy năm mới thành tựu.
Nghĩa là có thể một năm hay là chín, mười tháng, một năm nó hơn cái bảy tháng
thì nó cũng có thể thành tựu. Đó là cái điều mà Đức Phật đưa ra cái điều kiện để
mà chúng ta thấy, nhưng mà chúng ta có tệ thế nào đi nữa là bảy năm là quá sức
tưởng tượng rồi, quá lâu rồi.
Vậy mà người
ta tu bây giờ hai ba chục năm mà chưa làm chủ, mà vẫn tu mà vẫn hy vọng, thiệt
là nuôi hy vọng ảo. Bởi vì cái thời gian xác định của Đức Phật có bảy năm hà,
nghĩa là tối đa chúng ta bỏ ra bảy năm. Thế mà có vị tổ tu hai chục năm, ba chục
năm, như ngài Diệu Cao Phong là phải tu ba chục năm, mà ba chục năm không biết
là đúng không nữa. Thật sự ra cái tu của ngài là tu tưởng rồi thành ra đâu có
chắc gì đúng, bởi vì ngài đâu có làm chủ sinh già bệnh chết được. Ngài đâu có
thực hiện được Tam Minh, cho nên đâu có chắc gì ngài đã được mà phải ba chục
năm trời tu như vậy. Ngài Đại An phải mười hai năm mới gọi là kiến tánh thành
Phật, mười hai năm ổng chỉ có kiến tánh không, thì thiệt ra Thầy chỉ dạy một
chút xíu là quý Thầy kiến tánh liền tức khắc, cũng thấy được cái tánh biết rồi.
Nhưng mà cái tâm tham sân si chúng ta còn hay hết?
Cho nên vì vậy
thật sự ra, tu thì rất vất vả cực khổ, mà cuối cùng thì trở về hai bàn tay
không chẳng có gì. Còn cái này đằng này chúng ta tu, thật sự ra nếu mà chúng ta
giữ gìn được cái tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự như vậy là ly tham sân si
là tham sân si phải hết chớ. Thì tham sân si hết thì tức là giải thoát chứ còn
gì nữa. Chứ đòi cái gì nữa, bây giờ Thầy có đòi thiền định gì đâu, mà thiền định
ngay chỗ tâm không tham sân si chứ đâu phải thiền định ngoài tham sân si mà được.
Tâm tham sân si ly hết rồi thì thiền định ngay tại đó, cho nên nó quá đơn giản
và quá dễ, và cái thời gian cũng đâu có phải kéo dài mấy chục năm. Bảy năm là tối
đa, nhưng mà bảy năm đó thực sự ra Thầy nói, cái người đó chắc vô đấy chơi chứ
còn thiệt ra không phải tu.
Chứ còn thiệt
tu thiệt quyết tu thì Thầy nói, dốt đặc như ông Bàn Đặc ổng chẳng biết cái gì hết,
ổng dốt ổng đọc câu kệ hoài bốn câu kệ mà không thuộc, thiệt là ông tối thật tối
đó. Thế mà ông Phật dạy ông Tứ Niệm Xứ tức là ổng ngồi quét tâm chứ gì. Các con
đọc đến cái bài kinh mà nói về ông Bàn Đặc, thật sự ra khi ổng quét sạch cái
tâm ổng không phóng dật nữa, tới chừng đó người ta thỉnh mọi Thầy mọi vị tỳ
kheo với Phật đi thọ trai, còn ổng là cái người tu không ra gì có ai thèm mời
ông ăn đâu.
(1:24:55) Cho
nên ổng ở lại cái khu rừng đó, hôm đó ổng quét sạch cái tâm ông rồi, cho nên ai
cũng đi vắng hết, bắt đầu ông ra lệnh cái thân ổng biến ra cả ngàn ông Bàn Đặc
ngồi khắp rừng. Nhưng mà chỉ có ông Phật ổng đi thọ trai là ổng biết mà thôi,
cho nên ổng mới bảo, bảo ông chủ nhà đó, “gia chủ hãy đến rừng kêu ông
Bàn Đặc đến đây thọ trai, nói đức Phật bảo” Thì ông chủ nhà ông mới đến
khu rừng mà chỗ Đức Phật ở đó, sao mà dòm chỗ nào cũng thấy có một cái mặt ông
tỳ kheo giống nhau ở dưới gốc cây ngồi đầy rừng hết trơn. Biết ông nào là ông
Bàn Đặc mà kêu.
Cho nên ông
này ông mới trở về nói với Phật, bây giờ con vào cái khu rừng thấy thôi tu sĩ
ngồi đặc hết gốc cây nào cũng có hết, như vậy biết kêu ông nào bây giờ. Thì Đức
Phật nói bảo gọi tên ông nào là ông nào là ông Bàn Đặc thì ôm bát đi xuống thọ
trai, Đức Phật mời thì ngay đó ông nào mà đi khỏi rừng thì ông sẽ hướng dẫn ổng
về đây. Thì lúc bấy giờ ông ta đến đầu rừng ổng đứng kêu “Vị tỳ kheo
nào là Bàn Đặc thì Đức Phật mời đi thọ trai”, thì tất cả những ông Bàn Đặc
đều mất hết chỉ còn có một ông ôm bình bát bước ra.
Đó thấy như
vậy rõ ràng cái năng lực của người ta khi quét sạch cái tâm tham sân si rồi thì
nó có năng lực màu nhiệm, một thân biến ra hàng vạn thân mà. Thế mà sao chúng
ta không tu, để cái tâm tham sân si này nó khổ chứ làm gì. Thôi bây giờ giả dụ
bây giờ ông Bàn Đặc ổng tu được như vậy đó, ổng nói thôi giờ mình ra lệnh cho
cái khu rừng này nó có một cái chùa đẹp nhất, đẹp hơn các lầu đài vua chúa, làm
được không? Các con thấy cái năng lực đó nó làm hơn cái gì nữa chứ đừng có nói.
Phải không?
Cho nên vì vậy
đó, cái khả năng đó có thể nó làm được tất cả hết, tại sao chúng ta không tu mà
chúng ta cứ ôm áp cái tâm tham sân si, mà nó trôi lăn ở trong lục đạo. Bởi vì
cái tham sân si nó còn thì nó phải còn cái nghiệp của nó, nó phải đi tái sanh
luân hồi, nó làm chúng ta khổ đau. Mà cái pháp rất là tuyệt với, ngồi đây để mà
xả những cái vi tế của tâm mình để nó hết tham sân si chứ đâu phải là xả cái
gì. Bởi vì nó chướng ngại là nó có tham sân si chớ. Mà nó không chướng ngại,
bây giờ con muỗi nó cắn ở đây, mà biết ngứa là chướng ngại, mà chướng ngại là
do tham sân si nó mới có ngứa chứ còn cở không tham sân si làm sao ngứa. Vậy
thì phải xả cái tham sân si ra, thì xả cái ngứa ra thì nó sẽ hết, chứ có gì
đâu. Như vậy là rõ ràng là chúng ta xả riết xả riết nó phải sạch thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét