645- TÁC Ý VÀ QUAN SÁT HƠI THỞ KHI TU TỨ NIỆM XỨ
i. Rơi
vào loại tưởng không đúng đâu. Bởi vì khi nào chúng ta sống đúng nghiêm chỉnh
theo giới luật hẳn hòi đàng hoàng rồi, thì bắt đầu chúng ta mới kiểm nghiệm từng
cái chút, nghĩa là trước cái ác pháp tâm nó bất động, là người ta chửi mắng
mình không có giận hờn phiền não, không có tham sân si nữa thì mình thấy rằng
mình đã ly dục, ly ác pháp rồi. Bây giờ cho nên ác pháp không có tác động được
nữa. Phải không?
Cho nên do
vì vậy chúng ta biết rõ ràng thì bấy giờ chúng ta mới ngồi lại, chúng ta để cho
cái tâm tự động ở trên hơi thở mà chỉ có quyền nhắc chứ không có được tập
trung, mình không có tập trung trên hơi thở nữa mà chỉ có quyền nhắc.
Bây giờ
chúng ta quan sát trên từng Thân-Thọ-Tâm-Pháp của chúng ta xong rồi, bây giờ
chúng ta nhắc cái tâm định trên hơi thở, rồi bắt đầu mình nhắc thì tức là cái
tâm nó sẽ biết hơi thở ra… Bởi vì trải qua cái thời gian mình tu Định niệm hơi
thở, tức là mình tu hít thở năm hơi thở đi kinh hành đó, từ mình nhắc “Thở
ra tôi biết tôi thở ra, hít vô tôi biết tôi hít vô” hay hoặc “Tôi
thở tôi biết tôi đang thở” thì cái sự tu tập của các con nó đã thuần
quen với hơi thở cho nên khi mà nhắc nó, khi mà quan sát Thân-Thọ-Tâm-Pháp xong
rồi thì bắt đầu mình nhắc “Cái tâm phải định vô hơi thở, đừng có phóng
dật ra ngoài”.
Do đó bây giờ
mới thấy nó biết nó hơi thở ra vô, để tự nó biết chứ không có gom như hồi mình
mới tu, 5 hơi thở đi kinh hành là mình phải gom cái tâm vô cái hơi thở. Còn bây
giờ thì không gom, chỉ nhắc rồi tự động để cho nó biết, chớ không có. Bởi vì
khi mà nhắc vậy thì tự nó định trên hơi thở, cho nên mình chỉ cần coi như mình
chỉ là một người đứng xem coi cái tâm của mình nó định hơi thở chứ không phải
là mình ngồi đó mình ôm ấp nó hoặc là mình tập trung gom cái tâm mình vô trong
cái hơi thở, không phải. Mà mình chỉ đứng quan sát để coi cái tâm của mình nó
quay vô hơi thở thôi.
Coi như mình
là người thứ ba để đứng coi cái tâm nó quay vô hơi thở. Hơi thở là cái đối tượng
của cái tâm, coi thử coi nó có định lên không, thì mình đứng đây mình xem thôi
chứ mình không có tập trung.
Phật tử: Bạch Thầy là không chú ý vào tụ
điểm mà chỉ xem hơi thở xem có ra vào không?
(2:00) Trưởng
lão: Chỉ xem hơi thở ra vào không có gom tâm trong tụ điểm. Gom trong
tụ điểm là khi chúng ta còn tu Định Niệm Hơi Thở, còn tu Tứ Chánh Cần thì chúng
ta sẽ tập trung gom lại, còn bây giờ thì không có gom lại, mà chỉ nhắc nó rồi
chúng ta chỉ quan sát coi thử coi nó có gom…
Phật tử: Quan sát có thở hay không chứ
không có chú ý tụ điểm.
Trưởng
lão: Coi thở
hay không đó, nó thở nặng thở nhẹ thở chậm thở dài thì kệ nó, không có cần mà
phải thở cho nó có vận dụng để cho nó tập trung đâu, không có vận dụng cái chút
gì hết. Hơi thở sao cứ để vậy rồi coi thử coi cái tâm của coi nó có biết hơi thở
hay không. Mình biết tu thời gian sau thì mình sẽ thấy rõ ràng là mình đứng
mình xem hơi thở, mình xem cái tâm nó bám vô hơi thở hoặc là không.
Bởi vì Thầy
nói thực sự ra khi mà mình niệm rồi thì nó có cái người thứ ba dưới mình, bây
giờ mình hướng tâm “Tâm như cục đất” nè, thì mai kia mốt nọ có
sự kiện xảy ra thì thật sự ra ở trong tai mình, trong tâm mình nó nhắc liền: “tâm
như cục đất”, khi có chuyện nó tức giận cái nó nhắc liền, thì đó là mình đã
tạo được người thứ hai của mình, ngoài mình ra còn có người thứ hai của mình tức
là người Niệm Xứ rồi. Cho nên vì vậy khi mà tu Tứ Niệm Xứ thì ngay đó thì mình
nhắc, cái lệnh của mình nhắc, thì mình chỉ nhắc nó là cái lệnh của mình là người
chỉ huy rồi, thì mình coi thử coi cái tâm có quay vô không. Thì mình thấy rõ
ràng cái tâm nó quay vô nó biết hơi thở. Cho nên mình không có tập trung không
có gì hết, nó nhẹ nhàng ghê gớm lắm. Thầy nói thật sự ra tu tới đây là nó tới sự
vi tế rồi.
Cho nên vì vậy
nó không phải là còn như mình tập trung như các sư các thầy mà tu tập, nó quá
thô rồi nó không phải đâu, ở đây nó khác, nó đến giai đoạn của cái tâm nó tự
nhiên. Rồi bây giờ nó tự nhiên như vậy nhưng mà nó chưa hẳn đã hoàn toàn nó kéo
dài được, cho nên thỉnh thoảng chúng ta lại nhắc. Bây giờ khi mà nó đương như vậy,
đương như vậy không phải chúng ta để cho nó ở vậy hoài, mà chúng ta phải tác ý
ra. Bây giờ phải quan sát lại Thân-Thọ-Tâm-Pháp xem có chướng ngại không, chứ
không khéo nó cứ để cho nó biết hơi thở, thì cái xúc tưởng hỷ lạc nó xuất hiện
ra liền.
Nó xuất hiện
ra liền thì mình cảm giác như nó an ổn, chứ thực sự ra mình không có ý thức
trên Thân-Thọ-Tâm-Pháp của mình. Mà mục đích Tứ Niệm Xứ là mình dùng ý thức, tức
là Chánh Niệm mà, cái ý Chánh Niệm ở trên đó chứ đâu phải là cái tưởng, cho nên
vì vậy mình cứ ngồi im lặng nó thành tưởng. Cho nên lúc bấy giờ chúng ta lại nhắc
cái tâm, bây giờ phải quay trở lại, nghĩa là lìa hơi thở đó, phải quay trở lại
quan sát Thân-Thọ-Tâm-Pháp lần nữa.
Rồi bắt đầu
bây giờ nó quay lại quan sát y như vậy lần lượt lần lượt, cho đến Pháp xong rồi,
thì bắt đầu nó ra lệnh, tự nhiên nó phản xạ một cách khi mà tu nó quen rồi nó
ra lệnh nó nhắc “Cái Tâm định lên hơi thở liền”, thì bắt đầu cứ
mình quan sát coi cái tâm nó quay vô nó biết hơi thở ra vô trên hơi thở của
mình. Khi mình nhắc rồi thì cái hơi thở nhẹ chậm như thế nào thì mình vẫn, cái
tâm nó bắt đầu nó quay vô thì nó vẫn thấy biết rất rõ. Còn mình ra lệnh thì
mình thấy cái lệnh của mình hoàn toàn nó đứng ở ngoài cái góc độ để mà nó quan
sát.
(4:45) Cho
nên cái lệnh đó là cái lệnh của pháp Như Lý Tác Ý, cái đạo lực ở chỗ pháp Như
Lý Tác Ý. Mình tu tập mà được cái người thứ ba mà ngoài cái đối tượng của tâm,
với cái tâm rồi mà có người thứ ba nữa, tức là người thứ ba đó là cái đạo lực của
mình. Khi nào nó hiện ra cái đạo lực thì nó mới đúng mà chưa có đạo lực thì mấy
người phải tu tập Tứ Chánh Cần rất nhiều, chớ tu lơ mơ thì không được.
Cho nên vì vậy
nhớ, là cư sĩ các con thì luôn luôn lúc nào những buổi tối mà trong gia đình
mình, buổi tối thì nó sinh hoạt, nó phát ti vi này kia, chỉ có buổi khuya là tốt
nhất cho quý vị tu. Không lẽ bây giờ mình lại còn ham ngủ nữa sao. Cho nên các
con nhớ Thầy dặn con, khi mà về tất cả vợ con tối nó ngủ rồi kệ nó, khuya mình
ngủ chừng một tiếng đồng hồ, cái mình thức dậy, lúc đó 2 giờ, 3 giờ cũng được
miễn là mình thức dậy mình tập cho nó tỉnh táo cho đàng hoàng. Rồi bắt đầu vô
ngồi, quyết định là ngồi tu một giờ Tứ Niệm Xứ, rồi tu rồi đi ngủ, không cần nữa.
Tu một giờ thôi rồi đi ngủ, mà tu rồi đi ngủ khỏe lắm. Mà trước đi ngủ thì phải
nhắc nó: “Tâm ngủ không có chiêm bao mộng mị gì hết, ngủ cho ngon, ngủ
cho tốt ngày mai làm việc nữa”.
Cứ như vậy,
rồi ban ngày sống ngăn ác diệt ác, ban đêm tu Tứ Niệm Xứ, rồi tới cái lúc mà tự
cái tâm nó quay vô rồi thì bất kì ở nơi đâu cũng phải về đây hết để Thầy dạy nhập
định, chứ còn cái tâm mà nó quay vô nó biết thở ra vô ra vô mà không có về đây,
thì kể như là không biết cái cách phương pháp hướng tâm để nhập các định. Giai
đoạn này là giai đoạn tu Tứ Như Ý Túc, bốn cái Như Ý Túc của mình, lúc bấy giờ
Thầy mới dạy cách thức tu Tứ Như Ý Túc.
Chứ bây giờ
mình hướng bậy thì không được, hướng bậy rồi tới chừng đó nó đi lạc rồi cái nó
vô không được. Thí dụ mình thấy nó được vậy mình nhắc “Tịnh chỉ hơi thở
đi, vô đi”. Trong khi đó nó tịnh chỉ bất tử nó vô đó mình không thở nữa, bà
con xuống chôn mình đó, uổng của đó, tu đến đây rồi mà người ta chôn cách oan mạng
đó. Phải không?
(6:48) Phật
tử 2: Trong cái tiến trình thời gian mà ngồi tu Tứ Niệm Xứ đó, con đã
sắp xếp ổn định rồi, con ở độc cư rồi, tiến trình tu như vậy là theo dõi tâm
theo bốn pháp hết rồi, dầu là bao nhiêu phút cũng là coi như một tiến trình hả
Thầy?
Trưởng
lão: À một tiến
trình của nó, rồi bắt đầu đó cái tâm để cho nó định lên hơi thở một thời gian
bao lâu tùy theo nó. Khi nó muốn hướng ra, ví dụ độ khoảng chừng mười hay hai
mươi hơi thở, thì bắt đầu mình phải tác ý ra.
Phật tử
2: …Nó thì cái
đó con cũng thấy an lạc…
Trưởng
lão: Thì nó an
lạc nhưng mà con phải tác ý.
Phật tử
2: (…)
Trưởng
lão: Không được,
cảm giác đó là thuộc về tưởng rồi.
Phật tử
2: Vậy con bỏ
cái đó, con phải theo Thầy, theo cái tiến trình Thầy dạy…
Trưởng
lão: Tiến trình
của ý thức, không phải tiến trình bằng tưởng thức, còn cảm giác đó là tưởng thức
đưa đi.
Phật tử
2: Nhưng mà sao
cái cảm giác đó nó làm cho cũng như là máu chạy cũng như là mình châm cứu á.
Trưởng
lão: Ờ thì đó
là cái năng lực của tưởng mà.
Phật tử
2: (…)
(08:06) Trưởng
lão: Như vậy là con dùng cái pháp tưởng nó cũng hết, nhưng mà nó không
phải. Bởi vì pháp tưởng nó chỉ hà hơi cho con thôi. Bây giờ có người nói bị bệnh
ma tà, rước ông Thầy phù thủy đến ổng cũng vẽ bùa cũng đọc thần chú rồi ổng
cũng tụng kinh tụng gì đó, ổng kể một hơi con ma nó xuất ra thì họ cũng thấy hết
rồi. Bởi vì họ có năng lực của tưởng nó giúp cho hết, nhưng mà mai mốt nó trở lại.
Còn cái này không, con nếu mà con trị bằng ý thức của con thì bất kỳ nó đau cái
chỗ nào đó cái lưng con, bắt đầu con ra lệnh “Cái thọ là vô thường, cái
lưng đau này phải rời khỏi cái thân này đi”.
Con ra lệnh
vậy bằng cái ý thức của con thôi, cái năng lực ý thức của con nó sẽ mạnh mà nó
thực tế hơn. Còn cái kia tưởng thức, khi con điều khiển nó vậy bằng cách con phải
giữ tâm im lặng như vậy, mà con không có cái năng lực của cái pháp truyền lệnh,
do đó con không thể nào mà làm chủ được nó đâu. Bây giờ nó trị hết, mai mốt nó
sanh bệnh khác nữa. Và cứ như vậy nó chỉ chẳng qua là nhân quả của thiện ác của
nó giảm theo cái năng lực của tưởng thôi.
Phật tử
2: Mô Phật thưa
Thầy, còn trong lúc con ngồi như vậy đó thì nó cảm thấy như là nó…
Trưởng
lão: À bởi vì
dù là các pháp nào nó sinh diệt, vì nó ở trên cái tâm của con mà nó khởi ra thì
lúc bây giờ nó là chướng ngại pháp của con.
Phật tử
2: Chớ không phải
đó là thật hả Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì
hoàn toàn cái thật là thanh thản, an lạc và vô sự ở trên bốn cái chỗ này, mà nó
có một cái gì mà nó khởi lên ở trên tâm con, nó sanh diệt trên tâm con là sai hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét