Thứ Năm, 14 tháng 3, 2024

643-QUÁN THÂN TRÊN THÂN THEO OAI NGHI ĐI, ĐỨNG, NẰM/ 3

 

643-QUÁN THÂN TRÊN THÂN THEO OAI NGHI ĐI, ĐỨNG, NẰM/ 3

Cho nên nếu ai mới vô mà muốn ngồi để quán thân trên thân thì người đó dễ sanh tưởng theo những pháp môn của ngoại đạo. Thầy cũng biết khi cho đề tài quán thân trên thân trong oai nghi ngồi thì sẽ dễ bị tưởng. Chỉ người siêng đi kinh hành thì người đó khó bị tưởng, không bị tưởng, bởi cái thân khi đi rung động dễ dàng cảm nhận hơn.
Nếu khi đi theo cách bình thường mà không nhận được thân hành thì người ta còn có cách đi chậm và mạnh để cho thân động cụ thể hơn, thấy rõ hơn để cảm nhận được sự rung động toàn thân từ trên đầu cho tới dưới chân.
Cảm nhận độ nghiêng của thân khi chân dở lên, bước chân tới, đặt chân xuống.
Thân của mình cứ bị lúc lắc, xàng qua lại bên phải bên trái. Rồi thân nghiêng tới trước khi đẩy mình đi tới. Khi chân bước tới thì thân được đưa lên cao rồi chuyển xuống thấp theo bước chân. Nói chung toàn thân mình từ trên đầu cổ, xuống tới thân mình tay chân đều có sự chuyển động rung chuyển liên tục trong mỗi bước đi. Quán thân khi đi kinh hành phải thấy biết được thân chuyển động liên tục, không gián đoạn theo bước chân trong mọi giây phút.
Nếu muốn nhiếp tâm trong khi đi kinh hành, thì các con chỉ quán duy nhất như vậy và các con thuần thục nó. Chỉ cần tinh tấn tập một tuần lễ thì chắc chắn các con sẽ thuần thục. Sau đó khi ngồi quán thân với hơi thở nhẹ nhàng, tuy không tập trung mà mình vẫn thấy độ rung của cơ thể bởi khi đi kinh hành mình đã biết cách tập trung, đã tập trung được và tâm đã định tỉnh tức là tâm đã quán thân quay vô không còn phóng dật. Lúc nào cũng quán thân được thì tâm đã định tỉnh trên thân, cho nên khi tu tập trong oai nghi ngồi cũng như oai nghi khác kết quả sẽ đến nhanh. Đức Phật nói 7 ngày, 7 tháng, 7 năm. Người nào tập đúng, siêng năng đúng là mau kết quả lắm.
Cũng như nói chỉ cần tu Nhất Dạ Hiền. Có nghĩa là mình tu một ngày mà nỗ lực tu cho kết quả như vậy, và ngày nào tu cũng đạt kết quả như vậy, không chút gì khác, thì 7 ngày không chứng đạo sao được; đó là tinh tấn mà! Tinh tấn, siêng năng trên pháp tu. Mà phải tu đúng chứ tu sai thì làm sao chứng đạo được?
Đấy, con cứ tập dần theo đúng như lời Thầy dạy cho đủ 4 oai nghi. Cái nào con cũng quán thân cho đúng nhau thì thời gian con tu sẽ nhanh lắm. Các con sẽ có đủ thần lực, không thể nào không đạt, nghĩa là trong tâm nhu nhuyến dễ sử dụng chứ không thể không. Mà trước khi tâm đạt nhu nhuyến thì tâm đạt sự định tỉnh; khi tâm định tỉnh thì tâm phải ở đâu? – Nó phải định tỉnh trên thân của nó, mà trên thân thì quán thân chứ đâu quán gì khác.
Như vậy là hợp với Tứ Niệm Xứ rồi. “Trên thân quán thân để khắc phục tham ưu” thì tham ưu đâu còn trên đó nữa. Nó nhiếp phục rồi thì tham ưu không còn. Cho nên từ chỗ này suy ra những lời Phật dạy hợp nhau ở trên Tứ Niệm Xứ rất cụ thể. Bây giờ đây cái mình phải tập là tập quán. Quán được rồi thì từ từ nó sẽ đi đến định tỉnh. Tâm định tỉnh thì tâm không phóng dật, tâm phải nhu nhuyến dễ sử dụng.
Nghe thì thấy như khó tu nhưng mình siêng năng tập, tập đúng thì không khó đâu.
Theo Thầy thiết nghĩ như vầy: Cái căn bản của các con là phải tu nhiếp tâm cho an trú tâm vào hơi thở hay bước đi kinh hành cho được trong một phút, rồi nghỉ 3, 4 phút, rồi tu lại một phút khác. Chừng nào nhuần nhuyển để vô một phút là vô ngay, không còn trật vuột, vô thật dễ dàng, tự nhiên, nhanh chóng, đúng y. Nghĩa là cách thức nhiếp tâm trong hơi thở thì phải là hơi thở giống nhau, không phải một phút thì hơi thở dài, một phút khác thì hơi thở ngắn, phút nào cũng cho là một phút mà một phút lúc vầy lúc khác thì không đúng.
Đức Phật đã dạy “Hít vô dài tôi biết tôi hít vô dài; thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài” hay “Hít vô ngắn tôi biết tôi hít vô ngắn; thở ra ngắn tôi biết tôi thở ra ngắn”, đó là trụ trong hơi thở để an trú trong một phút. Hễ hơi thở dài thì lúc nào cũng dài, mà hơi thở ngắn thì lúc nào cũng ngắn, chứ không thể lúc vầy lúc khác được; không thể lộn xộn được. Người nào hơi thở an trú cũng phải nhất định chỉ có một hơi thở đó thôi, hoặc dài, hoặc ngắn mà thôi; lúc nào cũng là hơi thở đó tôi thở vô tôi nhiếp cho được. Đừng có thay đổi hơi thở đó. Do đó phải chọn lấy một hơi thở cho được cố định, không còn thay đổi nữa, sau đó mới tới đề mục khác. Theo Định Niệm Hơi Thở thì tới “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô; cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”, đó là đề mục để hướng dẫn cho các con đi vào quán Tứ Niệm Xứ.
Vấn đề quan trọng là ở chỗ tu. Tu làm sao để phải nhiếp tâm và an trú tâm cho được hoặc là trong bước đi hoặc là trong hơi thở rồi đi vào cái thân hành niệm mà tu tập. Thân hành niệm, cái niệm chân chánh của thân, mà mình tu tập được nhiếp tâm an trú tâm được thì lần lượt những cái khác mình dễ dàng tu lắm, nhưng nếu mình tham cứ thấy hơi được là mình tăng lên.
Không được tăng như vậy. Mình phải tu tập chỉ môt phút thôi trong cái pháp đó một hoặc hai tuần lễ, tu cho nhuần nhuyễn một phút cho đạt được, lúc nào cũng chỉ một phút thôi chứ đừng có thêm, đừng có tăng lên hai ba phút.
Các con có cái sai là cứ thấy nó không niệm, hơi được một hai lần là các con tự tăng lên ba bốn phút liên tục. Trong khi đúng ra phải tu một thời gian cho nó nhuần nhuyễn, thiệt nhuần nhuyễn. Trong một phút đó mình thấy lúc nào cũng tu là được, nhiếp vô là được không có trật vuột. Và khi tu được một tuần lễ rồi, bất kỳ lúc nào thấy có hơi hôn trầm thì mình ngồi lại hít thở một cái là tỉnh bơ liền tức là mình đã nhiếp được, an trú được rồi, tâm không còn mờ mịt. Nếu mình nhiếp mà không phá được hôn trầm thì mình còn bị mờ.
Mình chỉ tu một phút thôi mà một phút nó muốn hôn trầm lừ đừ, muốn buồn ngủ thì mình nhiếp tâm vô, là an trú vô liền bởi vì mình tập nhiếp tâm và an trú. Khi nhiếp tâm và an trú được rồi thì Thầy nói quá hay, nó sẽ phá hôn trầm liền tức khắc.
Khi trên Tứ Niệm Xứ tu tập có căn bản như vậy thì chỉ nhìn thân của nó một cái thì tất cả các ác pháp khác đều bị nhiếp phục hết, nó không còn tới lui được cái tâm của con nữa, cho nên nó sáng như ngọn đèn soi, đó là chánh niệm tỉnh giác. Nó quá tỉnh rồi, nó không còn mê mờ. Còn mình tu lúc tỉnh lúc mê như các con hiện giờ thì rõ ràng là còn dẫm chân tại chỗ rồi, mình không làm chủ. Tu tập cái pháp mà mình vẫn còn bị các lực của si mê, hay lực của tham, sân, si đều ập vô cho nên mình mới có vọng niệm, tức là mình thiếu tỉnh, bị mờ mịt cho nên mới bị ác pháp xâm chiếm vô được. Còn đằng này mình nhiếp tâm rồi an trú tâm, nó quá tỉnh mới được vậy chứ.
Người ta đâu dạy mình tu nhiều, tu nhiều là tu quá sức, tu không có nổi.
Thầy dạy tu một phút thì tập một phút, một phút tập cho thuần thục đi. Đằng này cứ thấy vừa được thì tăng lên. Sức mình đâu phải sức thần mà tăng lên nhiều vậy.
Bây giờ các con phải bỏ thói quen lúc nào cũng muốn tăng giờ tu lên trong khi chưa tu được nhuần nhuyển. Phải tu căn bản lại, một phút là một phút nhuần nhuyển, hai phút là hai phút nhuần nhuyễn cho đến mười phút là mười phút nhuần nhuyễn. Bây giờ các con đang bước qua giai đoạn Tứ Niệm Xứ rồi thì các con phải có căn bản chứ không có căn bản thì không được. Mà căn bản thì bây giờ mình nhìn lại mình đang ở trên đề mục thứ ba và đề mục thứ tư của Định Niệm Hơi Thở “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô; cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra” tức là quán thân chứ có khác gì. Mà muốn quán được thì mình “Hít vô tôi biết tôi hít vô; thở ra tôi biết tôi thở ra” một phút nhiếp tâm và an trú tâm cho được. Mà khi đã nhiếp tâm và an trú tâm được thì giống như điều Thầy nói “Đứng ở trên lô cốt mà nhìn xuống” tức là thấy toàn diện thân và hơi thở của nó chứ, như vậy mình nương vào hơi thở chứ mình đâu trụ nó. Mình an trú trong hơi thở rồi mình bắt đầu quán soi vào trong thân thể mình coi cái thân thể của mình, chứ mình đâu kẹt vào trong hơi thở đâu mà bị ức chế. Con thấy chưa, chỉ một phút được rồi thì chỉ cần soi lại quán thân, chỉ quán thân thôi, thì Thầy thấy sẽ toàn diện có kết quả, mà không bị ức chế chút nào hết.
Thật sự đây là cái lớp đào tạo, các con chỉ cần làm đúng theo sự chỉ dạy thì chắc chắn các con sẽ đạt được kết quả liền, không thể sai trật được vì chương trình của đạo Phật là Đạo Đế, đó là chơn lí, không có thể dạy cho người thì được người thì không. Khi người đó chịu siêng năng tinh cần, chịu tu thôi thì người đó phải được. Cho nên đức Phật mới tuyên bố “Trên trời dưới trời, con người là duy nhất làm chủ sanh, già, bệnh, chết.” Chỉ có con người mới làm được nhưng phải là người làm đúng, chứ làm sai thì làm sao mà được.
Mà làm đúng thì chơn lí này dạy thực tế chứ đâu dạy mơ hồ, nó rất rõ ràng.
Khi Thầy triển khai rồi thì nó rất rõ, mà Thầy đưa vào đâu thì đức Phật dạy y như vậy.
Con thấy như “Quán thân trên thân để nhiếp phục tham ưu”, cả một câu như vậy mà từ lâu nay họ nghĩ sai chứ Thầy hiểu mình quán thân được thì mình nhiếp phục được tham ưu thì đâu phải là ngồi đó mà quán này kia nữa đâu, chỉ cần quan sát được cái thân của mình là nhiếp phục được tham ưu.
Cái đó quá rõ ràng rồi. Mà muốn quán được thân này thì phải ở trên Định Niệm Hơi Thở mà quan sát. Con thấy đúng như vậy không, con thấy đức Phật quá hợp lý phải không, cái pháp này lý lẻ quá chặt chẻ không sai trật, không kẽ hỡ, nó là một hệ thống đi vào thì các con đạt được kết quả của nó một cách cụ thể. Thế mà các con cứ tu từng pháp rời rạc thì thử hỏi lợi ích gì, pháp đó dẫn mình tới đâu. Nó có chân rít để nối liền các pháp lại. Như con thấy Tứ Niệm Xứ nối liền với Thất Giác Chi; Thất Giác Chi nối liền với Tam Minh. Nó nối liền chân rít nhau trong đó, chứ đâu phải nó rời rạc ra.
 Cái lý lẻ rõ ràng như vậy đó mà dạy thì các con có cái thói quen cứ tự mình tăng lên tăng lên; cái này chưa có thuần, một phút chưa nhiếp tâm, chưa an trú được, nó mới được có chút chút thôi thì đã lo tăng lên; nó hỏng chân rồi, nó chưa có nhuần nhuyễn. Tu thì phải nhuần nhuyễn chứ, nó phải nhu nhuyến mới được chứ, còn đây chưa có được nhuần nhuyễn mà cứ muốn mau cho mau, cứ muốn cho 30 phút, một giờ, hai giờ; ngồi cũng vậy, đi cũng vậy. Không được làm thế. Tu là phải thấy chất lượng của sự nhiếp tâm đó.
Các con phải trở về căn bản lại, môt phút phải là một phút nhiếp tâm và an trú tâm cho được. Đó là căn bản nhất của giai đoạn các con bắt đầu sau này, và đồng thời những Định Vô Lậu cần phải thông suốt “Những gì cần thông suốt phải thông suốt”, chưa thông suốt thì làm sao mà xả. Trong khi mình chỉ có nhiếp tâm và an trú được trong có một phút thôi thì còn biết bao nhiêu cái vọng niệm, cho dù các con ngồi chơi thôi thì vọng niệm cũng đến với các con rồi, các con không nhiếp không an trú mà đã có vọng niệm rồi, mà những vọng niệm đó thì chỉ Định Vô Lậu mới quét nó, trong khi các con cần tập cho an trú để sau đó các con chuyển nó qua trên Tứ Niệm Xứ mà quán, thì lúc bấy giờ tự cái quán đó sẽ nhiếp phục tham ưu. Còn bây giờ các con đâu có được nhờ Định Vô Lậu, là cái tri kiến của các con để xả tất cả các tham ưu, chứ không thì các con chạy theo dục lạc, phạm giới hết. Cho nên cái Chánh Kiến nhờ cái tri kiến đó mà nó xả tâm các con rất nhiều để tâm các con thanh tịnh.
Khi tâm thanh tịnh thì chỗ nhiếp tâm, an trú này mới vững chắc. Hai cái chân rít nó hợp nhau để nó an trú cho được, còn nếu mình không xả tâm thì cái an trú này không được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...