Thứ Năm, 14 tháng 3, 2024

642-QUÁN THÂN TRÊN THÂN THEO OAI NGHI ĐI, ĐỨNG, NẰM/ 2

 

642-QUÁN THÂN TRÊN THÂN THEO OAI NGHI ĐI, ĐỨNG, NẰM/ 2

Bây giờ con trình bày cho Thầy cách thức quán như thế nào, như khi con đi thì con cảm nhận toàn thân của con từ trên đầu xuống tới chân như thế nào, thân rung động như thế nào.
Khi con đi muốn cho tâm chỉ biết thân rung động thôi thì con để hai tay sau lưng hoặc khoanh tay trước bụng rồi con đi con sẽ thấy sự rung động của nó cụ thể. Khi đã quán thân đi thành thục rồi thì con có thể buông thỏng hai tay dọc theo hông cho thoải mái. Mắt con nhìn xuống tới trước một đoạn độ vài thước.
Trước khi đi con nên đứng yên lặng một lúc để cảm nhận toàn thân từ trên đầu xuống chân và từ chân lên đầu. Con thấy toàn bộ thân con đang đứng. Con thấy thân con rung động theo hơi thở vô ra, cũng tương tự như khi con ngồi tu 4 Niệm Xứ. Con giữ cảm nhận đó rõ ràng không thay đổi trong tâm. Con thấy biết thân con như thật, đúng y như nó đang đứng đó, không có gì tưởng tượng.
Tất cả những điểm chuẩn bị để đi này là điều kiện con quán thân trong lúc đứng, trong oai nghi đứng. Có nhiều người đứng lâu không được, họ thường bị chao đảo ngã nghiêng. Những người này có thể tựa nhẹ người vào vách tường hay vật ổn định để giữ thân yên trong lúc đứng.
 Sau khi thấy biết thân con trong khi đứng rõ ràng cụ thể như thế rồi con mới bắt đầu đi để quán thân trong oai nghi đi. Con phải đi chậm, khá chậm thì con mới quán thân kĩ lưỡng, không bỏ sót. Con thấy sự chuyển động của thân liên tục không gián đoạn khi chân trái bước rồi chân phải bước.
Khi con từ từ dở gót chân trái lên thì đồng thời thân con cũng được đẩy qua phải để toàn thân thẳng đứng trên chân phải. Khi gót chân trái vừa đặt xuống thì gót chân phải cũng bắt đầu dở lên và toàn thân từ từ được chuyển tới sang trái để đứng thẳng trên chân trái, trong lúc bàn chân trái từ từ đứng ổn định thì bàn chân phải dở khỏi mặt đất đang chuẩn bị để đưa chân phải tới, chân phải bước tới. Các chuyển động của thân trong khi chân phải bước tới thì cũng tương tự với chuyển động của thân khi chân trái bước tới. Và cứ như thế, toàn thân di chuyển tới liên tục với dạng chuyển động khi xàng qua phải (chân trái bước), khi xàng qua trái (chân phải bước) nhịp nhàng, nhịp nhàng trong khi đi.
Nếu kinh hành tỉnh giác thì con chỉ chú ý vào sự chuyển động của hai chân, nhưng ở đây con quán thân trong khi đi vậy thì con phải thấy toàn bộ thân con trong suốt tiến trình bước tới của mỗi chân, của hai chân. Con phải thấy biết thân con từ đầu xuống chân trong bất kỳ giây phút nào của bước đi, chân này rồi chân kia liên tục chuyển động bước tới. Có thể phân mỗi bước thành hai phần để dễ tác ý theo dõi chuyển động của toàn thân: Phần đầu Đẩy Thân khi gót chân nâng lên đẩy thân chuyển động tới trước để toàn bộ sức nặng chuyển qua chân đang đứng trụ, và phần kế chân bước khi toàn bộ sức nặng thân đã ở trên chân đang đứng thì chân kia dở lên và bước chân đưa tới.
Trong khi đi con không nên cúi đầu nhìn bước chân, phải nhìn tới trước mà vẫn thấy biết toàn thân cụ thể như thật và con chỉ nên tập lâu nhất là nửa giờ thôi, đừng lâu hơn. Trong nửa giờ đi đó mà thấy lúc nào cũng quán thân được, tức là đi thấy thân mà không có một niệm nào khác xen vô, nó nhiếp phục tham ưu trên thân trong khi đi, không bị hôn trầm thùy miên, không phóng niệm, không phóng dật, nó có một trạng thái bất động yên lặng, chỉ cảm nhận rõ ràng sự rung động trên thân thôi, thì con đã thành tựu được quán thân trong oai nghi đi.
Nằm tu Tứ Niệm Xứ thì phải nằm kiết tường nghĩa là nằm nghiêng trên hông bên phải, bàn tay phải lót đầu, tay trái xuôi theo thân, hai chân thẳng chồng lên nhau. Trong khi nằm thì con quán thân nương vào hơi thở. Hơi thở làm thân con rung động máy động để con nhận thấy biết toàn thân theo sự rung động này. Con giữ hình ảnh toàn thân con trong tâm mà không mất niệm hơi thở, không bị hôn trầm thuỳ miên, không phóng niệm. Con ở trong một trạng thái bất động yên lặng mà cảm nhận rõ ràng cụ thể sự rung động của thân, thấy biết toàn thân. Đó là con đã thành tựu quán thân trong oai nghi nằm. Tu trong oai nghi nằm rất khó vì dễ bị hôn trầm tấn công nên con phải chọn giờ nào mà con rất tỉnh táo để tu nằm và con phải tu từ 5 phút rồi tăng dần lên cho đến nửa giờ.
Khi quán thân trong oai nghi đi đã thành tựu được rồi thì con mới thay đổi qua oai nghi ngồi, rồi oai nghi đứng, rồi oai nghi nằm. Và trong cả 4 oai nghi đó đều y trang một cái quán thân như vậy hết thì lúc đó mới bắt đầu tăng giờ lên.
Thầy cho các con tu quán chỉ trong 30 phút thôi, đừng quán quá lâu.
Nếu quán quá lâu trong một tư thế, sau đó khi các con thay đổi oai nghi, các con lại quán cách khác, nhiều cách quán quá là trật. Phải chọn lấy duy nhất một cách quán cho đúng, chứ không phải khi đi thì quán như vầy, khi ngồi thì quán khác. Làm như vậy là không được. Phải y trang một cái quán thôi thì nó mới là một pháp độc nhất, chứ một lát quán cách này, lát quán cách khác thì không được. Thầy nhắc nhở như vậy để biết, nhớ và thực hành cho đúng.
Đúng ra thì Thầy phải kiểm tra các con tu, nhưng vì Thầy không có nhiều thì giờ, vì muốn kiểm tra thì Thầy phải mất ít nhất mỗi người một tiếng để tâm Thầy cũng phải yên lặng lắng đọng mới nghe, mới theo dõi từng tâm niệm của các con. Thầy bây giờ phải vừa trả lời thơ, vừa trả lời các thắc mắc của các cô. Bên nam thì ít thắc mắc chứ bên nữ quá nhiều. Không biết quý thầy tu ra sao, Thầy nghĩ chắc cũng sai chứ chưa đúng.
Nhiếp tâm đâu phải là dễ, vì khi nhiếp phục được thì phải khắc phục được tham ưu. Các con tu mà quán thân được rồi thì nhiếp phục tham ưu được, quán trật thì nhiếp phục không được, nó có niệm xẹt ra. Khi thấy có niệm khởi thì coi chừng quán sai, hoặc là các con tu tập quá sức, hoặc là tu tập chưa được nhuần nhuyễn mà đã muốn dài nên ngồi cho lâu. Đa số các con vừa thấy được an một chút thì đã tăng giờ lên là các con đã quá tham rồi. Không đúng.
Thí dụ Thầy cho 30 phút thì các con cứ tu 30 phút xong xả nghỉ, rồi chút nữa các con tu tiếp 30 phút khác, suy nghiệm xem cách quán có giống nhau hay khác nhau. Đừng tu 30 phút này quán như vầy mà 30 phút sau lại quán cách khác. Nếu trong tất cả các thời tu, các con quán thân đều giống nhau như vậy hết thì Thầy sẽ đặc cách cho lên lớp tu cao hơn.
Vậy con trình cho Thầy nghe cách con quán như thế nào. Thầy chấp nhận chỗ nào thì con về thất cứ duy nhất như chỗ đó mà tu tập và chỉ tu tập trong 30 phút thôi. Sau khi tu 30 phút mà con tu được rồi thì Thầy sẽ chịu khó để ra 30 phút kiểm tra. Nếu thấy con tu đúng như thế rồi thì Thầy sẽ cho con thay đổi oai nghi. Chứ đừng vội. Nhiều khi tự con thay đổi oai nghi Thầy không biết con đã nhiếp như thế nào. Thầy cần biết rõ tâm của con trong khi đi rồi mới chấp nhận cho con thay đổi oai nghi mà tu tập.
Bắt đầu con ngồi, Thầy theo dõi tâm của con xem con quán thân có giống y như khi con quán thân trong khi con đi không. Giống thì Thầy chấp nhận mà không giống thì Thầy không chấp nhận. Có như vậy thì con sẽ nhiếp phục được.
Thầy tin trong 30 phút các con sẽ quán biết rõ thân của mình mà không có một niệm nào. Mình không ức chế nó mà quán sát thân của mình thôi; quán sát được và quán sát đúng thì không có niệm khởi ra xen vô. Mình cứ theo hơi thở đi ra, hơi thở đi vô, biết rõ từ trên đầu tới chân, từ chân lên trên đầu mà không phải là Chuyển Pháp Luân. Chuyển Pháp Luân nhờ nhiếp tâm mà không vọng niệm nhưng lại sanh ra tưởng, cho nên nó sai.
Mình quán như cái đèn pha chiếu soi vào thân. Ý thức của mình soi vào thấy toàn thân. Mình không dùng con mắt để nhìn nhưng mình dùng cảm nhận, cảm nhận chỉ có sự rung động. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?
Tuy Thầy nhìn xuống như vầy nhưng Thầy thấy cả từ trên đầu xuống tới chân. Con mắt Thầy nhìn như vầy nhưng không phải Thầy thấy bằng mắt mà cái ý của Thầy thấy xuống tới dưới chân, Thầy thấy mặt của Thầy nữa.
Cái thấy mà Thầy nhìn vầy như đèn pha soi xuống. Nếu mắt mình cứ nhìn xuống hoài như vầy thì sẽ hư thị lực, mõi mắt, bởi nhìn bằng mắt thì phải cứ nhìn chăm chăm vào thân để có cái thấy liên tục toàn thân, chứ nếu nháy mắt thì trong khi nháy nó làm mình mất đi một khoảng thời gian không thấy thân.
Còn đằng này mình cảm nhận. Cái cảm nhận luôn luôn có, không bị cái gì làm cho sự cảm nhận gián đoạn, trừ khi mình không đạt sự nhiếp tâm và an trú tâm.
Khi đi thì hành tướng đi rất thô, rung động lớn hơn, dễ nhận ra các rung động đó. Quán thân khi đi đã nhận ra được rồi thì sau đó đi tới cái vi tế hơn, đó là quán thân rung động nhẹ trong hít thở lúc mình ngồi sẽ dễ nhận ra.
Quan sát thân khi đi chưa nhận được thì quan sát thân khi ngồi với rung động nhẹ khó nhận ra, rồi sẽ bị tưởng. Tưởng luồng đi trong cơ thể của mình chứ chưa thấy sự rung động nhẹ của thân. Phải kinh nghiệm mọi trường hợp như thế để biết cái khó, cái dễ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...