639-NGỒI QUÁN THÂN TRÊN THÂN THEO TỨ NIỆM XỨ/ 3
Đó, các con đã hiểu rồi thì bây giờ các con chỉ tập cho cái tâm không phóng dật chứ không có gì hết. Nhưng đức Phật hay thiệt, chỉ có Tứ Niệm Xứ mới giúp cho tâm không phóng dật; chính Tứ Niệm Xứ là chỗ cho nó nằm nên nó không phóng đi đâu được. Mình không cần phải biết tâm đang ở đâu mà chỉ biết tâm đang quan sát thân của mình, vì thế mới nói “Tâm định trên thân”. Không phóng dật là định trên thân.
Khi các con ngồi trong một tư thế nào lâu mà bị chướng ngại đau nhức gì thì có thể thay đổi thế ngồi nhưng trong lúc đó không rời, không ngắt đoạn, không gián đoạn sự quan sát thân. Trong khi thay đổi bốn oai nghi vẫn quan sát thân, tức là không phóng dật đó. Trong kinh sách nói “Tâm định trên thân” chính là không phóng dật. Giờ mình tập Tứ Niệm Xứ là tập cho nó không phóng dật.
Bây giờ các con chỉ tập trong một oai nghi thôi, tập lung tung thì không được đâu, coi chừng tập “ba lam nham” thì không được. Các con khởi tập trong thế ngồi cho đến khi thuần thục rồi mới qua tập trong thế đi. Trong khi ngồi, nếu có bị các chướng ngại như bị hôn trầm thì dùng pháp đi kinh hành mà phá. Nếu không bị chướng ngại gì thì các con tập trong thế ngồi. Mỗi lần ngồi độ 30 phút và quan sát thân nương theo hơi thở. Nếu bị hôn trầm thì đứng dậy đi kinh hành cho hết hôn trầm, cho tỉnh lại.
Đích chính của mình là tập cho tâm không phóng dật theo pháp Tứ Niệm Xứ. Pháp bây giờ Thầy dạy cho các con ở lớp Chánh Tư Duy này là tập tỉnh thức trên thân của các con trước. Hễ lúc nào các con tỉnh táo thì các con ở trong Tứ Niệm Xứ. Nếu bị hôn trầm buồn ngủ thì các con đi kinh hành phá hôn trầm, chứ lúc này chưa phải lúc các con chiến đấu với hôn trầm thùy miên đâu. Ở đây còn đang tập tỉnh thức, tập cho cái tâm quay vô đã.
Khi tập tỉnh thức ở thế ngồi rồi thì sẽ tập tỉnh thức trong thế đi; tỉnh thức trong thế đi rồi thì tập tỉnh thức trong thế nằm; còn thế đứng thì cũng giống như thế ngồi thôi. Rồi khi đã tỉnh thức trong cả 4 oai nghi xong thì sẽ kết hợp tất cả bốn oai nghi lại.
Thế nằm khó là rất dễ vào hôn trầm cho nên phải tâp một thời gian cho nhuần nhuyển trong thế nằm. Nằm thì phải nằm kiết tường, cũng như ngồi thì phải ngồi kiết già.
Khi tập Tứ Niệm Xứ thì phải sửa soạn tư thế cho đúng, cho nghiêm chỉnh, mới có thể ngồi lâu. Không nên ngồi ẹo, gục vì rất dễ mõi mệt. Ngồi trong thế kiết già hay bán già thì tốt. Đừng nói tôi tu Tứ Niệm Xứ chỉ cần tu tập cái tâm, không cần cái thân. Ngồi mà thân không đúng, không đoan chánh, không chánh mạng sẽ bị tà mạng; mà tà mạng sẽ ảnh hưởng đến pháp môn tu. Khi ngồi cúi đầu sẽ bị gom vào tưởng. Ngồi gục xuống bị gom vô tưởng mà lại thấy an lạc. Người ta thấy tướng của mình người ta biết. Còn tướng ngồi nhiếp tâm mà chân cẳng động địa, quạt lên quạt xuống hoặc cái đầu lúc lắc thì cũng biết người đó đang ở trong trạng thái tưởng. Vì vậy phải giữ tư thế cho ngay ngắn, đúng cách thức, cho nghiêm chỉnh rồi mới bắt đầu nhiếp.
Phải tập ngay từ giây phút đầu lúc mới ngồi. Thân và tâm của các con ảnh hưởng trong sự nhiếp tâm rất chặt chẻ lắm. Các con phải hiểu biết điều này để sau này khỏi mất công sửa và tránh tu trật từ bây giờ.
Cách đúng là ngồi không cúi đầu, cũng không ngữa lưng, mắt không nhắm, nhìn tới trước một khoảng cách vừa tầm, chân kiết già, tay để trên đùi hay để sao cho thoải mái cũng được. Trong khi đang ngồi mà bị kiến đốt, muỗi châm bị ngứa thì có thể gải nhưng đừng phân tâm ra khỏi sự quan sát thân.
Giai đoạn này chỉ mới tập tỉnh thức chứ chưa phải giai đoạn khắc phục tham ưu.
Mỗi khi tâm phóng khởi niệm hay bị phóng dật thì tác ý “Tâm thanh thản an lạc vô sự, không phóng dật, hãy quay vô nhìn thân!”; hoặc “Tâm không phóng dật, nhìn thân! Tâm thanh thản, an lạc, vô sự” Giai đoạn này chỉ mới tập tỉnh thức thôi. Thầy dạy các con từng bước, chứ không dồn dập. Các con chỉ như người lính mới bắt đầu tập luyện cho quen với chiến thuật, chiến lược, cách xữ dụng vũ khí, cho quen với mặt trận Tứ Niệm Xứ thôi. Lúc này bắt đầu các con tập tỉnh thức trên thân, tập không phóng dật trên thân, không phóng dật ra ngoài để luôn luôn biết tỉnh thức trên thân của các con. Chỉ có như vậy thôi, các con hãy nhớ kĩ như thế mà tập luyện.
Đến lúc nhiếp tâm an trú tâm dùng đẩy lui chướng ngại pháp trên thân thì khác. Tới khi Thầy dạy nhiếp phục tham ưu thì mới xữ dụng cái đó, bây giờ không được áp dụng đẩy lui chướng ngại pháp. Chỉ áp dụng quan sát thân trong khi ngồi trước cho thuần thục đã. Chừng nào được thuần thục, người đó trình cho Thầy biết đã cảm nhận được thân mình trong khi ngồi lúc nào cũng 30 phút hay một giờ không có thay đổi, không mất cảm nhận đó thì mới tới giai đoạn khác. Trong giai đoạn này thì chỉ 30 phút thôi. Sau khi ngồi trong suốt 30 phút hay một giờ đã ổn định được rồi, không mất cảm nhận thân thì Thầy bắt đầu cho các con tập cảm nhận trong khi đi. Đi mà quan sát trên thân. Quan sát trên thân trong khi đi được kết quả ổn định thì Thầy cho tập quan sát trong khi nằm.
Vào giờ bắt đầu tu lớp Chánh Tư Duy này, thí dụ lúc 7 giờ, Thầy sẽ có mặt để theo dõi xem các con đã tu chưa hay còn nằm ngủ, nằm chơi. Hễ đúng 7 giờ là vô tu. Các con ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng thì một lúc sau đó sẽ có mặt trực tiếp của Thầy tại thất các con, xem xét các con tu hành như thế nào.
Nếu trong thời gian ngồi tu mà có những tâm niệm chướng ngại gì thì chỉ tác ý cho tâm quay về tỉnh thức quan sát thân thôi, chứ không phải dùng cách tu này để ức chế đâu. Thí dụ có niệm gì thì mình bảo “Tâm không được phóng dật, quay vô quan sát thân, thọ, tâm, pháp; không được chạy theo niệm!”. Chỉ có vậy thôi, chứ không dùng quán thân này để ức chế niệm.
Sau này tác chiến với niệm thì mình móc cái niệm này ra. Bây giờ chỉ lo tập tỉnh thức trên thân thôi.
Nếu niệm hiện đến làm cho các con không tỉnh thức trên thân thì các con nhắc tâm cho nó quay trở lại, bỏ cái niệm đó đi, nhã cái niệm đó ra đặng tâm quay vô trên thân. Tập cho quen cái này trước đã. Làm sao cho lúc nào cũng phải quen quan sát thân, không rời thân. Không khéo mất thì giờ lúc nào cũng quán cũng xả các niệm đó nhưng chưa phải lúc là bị xem như thất niệm, các con không còn ở trong sự tỉnh thức nữa rồi. Các con phải tu cái nào cho ra cái nấy để thời gian có giá trị lớn cho sự tu. Mặc dù niệm đến nhưng tâm còn quan sát trên thân thì niệm đó dừng liền. Nó đang quan sát tỉnh thức trên thân mà cái niệm này hiện ra thì niệm đó phải dừng lại, không thể đánh vô được, không thể không dừng. Chỉ khi các con mê nó mới đánh vô được.
Lúc này các con chỉ mới tu tập tỉnh thức thôi nên đôi lúc các con phải ức chế cho niệm không vô được bằng cách tác ý cho tâm quay vô. Các con chế ngự bắt buộc nó phải tỉnh thức thôi. Tập cho quen tỉnh thức trước đã, chưa đến lúc xả đâu; không khéo các con đi sâu nữa thì sẽ ức chế, sẽ bị tưởng. Giờ chỉ tập tỉnh thức thôi. Phải hiểu từng bước tu tập, từng giai đoạn, từng thời gian tu của pháp Tứ Niệm Xứ. Bây giờ chưa phải là lúc tu tập xả mà chỉ tu tập tỉnh thức thôi. Nói như vây các con hiểu hết chứ?
Các con cần được Thầy theo dõi sửa chửa từng chút chứ không khéo khi đã sai lệch các con tu chỉ dẫm chân tại chỗ mà cứ nghĩ là mình tu đúng. Trật một chút chứ rồi không thể đến quả được. Còn khi Thầy kiểm tra, săn sóc, sửa cho các con đúng, và khi các con đã tu đúng rồi thì đến giai đoạn nào, các con hiểu giai đoạn đó các con sẽ xả rất nhanh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét