629-ĐỊNH THƯ GIẢN XẢ TÂM GIÓI THIỆU
Mục đích của
đạo Phật là tâm hoàn toàn xả. Xả tâm là phải tùy thuận với hết mọi hoàn cảnh, mọi
sự việc dù trái ý nghịch lòng. Cho nên “Cái gì cần hiểu phải hiểu cho thông suốt”
, đừng có hiểu nửa chừng.
Trước tiên
muốn xả tâm là phải nhận thức cho được, có nhận thức được thì mới bắt đầu thấy
tâm mình xả. Bởi vậy đức Phật nói tri kiến tức “trí tuệ” là cần thiết cho con
đường tu tập của đạo Phật.
Điểm quan trọng
nhất của người tập luyện tâm bất động của Định Bất Động Tâm là pháp xả tâm
trong giờ nghỉ giữa hai pháp tu. Tập luyện thì phải có giờ nghỉ chứ đâu tập luyện
hoài được. Trong khi tập luyện các pháp môn khác là để được tĩnh giác, được định
tỉnh. Nhưng không khéo tập luyện sẽ bị ức chế. Chính giờ nghỉ giữa hai pháp tu
là giờ quan trọng. Trong giờ nghỉ, tâm khởi lên niệm gì, thí dụ muốn nói chuyện,
muốn làm cái này cái kia thì nhất định không làm theo nó. Thí dụ thấy rác hay cỏ
mọc đâu đó liền khởi lên ý muốn quét rác hay nhỗ cỏ thì nhất định không làm. Hễ
nó sai bảo gì thì đừng làm. Chính đó là xả tâm, là pháp Xả Tâm.
Cái tâm khởi
lên sai bảo làm này làm kia mà mình không theo. Nó bảo gì mình cũng không làm:
“Giờ này ta đang tập luyện, nhất định không làm gì hết”. Cái tâm nó cứ kiếm
chuyện sai sử, mình nói: “Ta biết cách tập luyện rồi, mày không sai sử ta làm
gì được nữa”. Cuối cùng, khi nó không sai bảo được mình phải làm cái này cái
kia, không khiến nghĩ này, nghĩ nọ là mình phá sạch các dục . Tâm
sạch hết các dục, các lậu hoặc thì tâm thanh tịnh.
Thời nào
cũng đẩy lui chướng ngại pháp. Tất cả các thời khóa biểu mà đức Phật đã để lại
đều nhắc nhở, đều dạy “đẩy lui các chướng ngại pháp”. Cái
tâm suy nghĩ, sai sử chính là chướng ngại pháp. Mình cứ đẩy lui những cái
này đi, nó làm cho mình không vô sự. Còn những pháp tập luyện này kia chỉ là những
pháp phụ (Trợ Bồ Đề).
Tập luyện những
cái kia mà không biết cái này chánh thì bị ức chế. Trong giờ tập luyện các pháp
thì ôm pháp, nhưng khi ra khỏi pháp, xả nghỉ trong thời gian chuẩn bị tập pháp
khác mà bị nó sai đi quét rác, hay làm này làm kia mà làm theo là tập luyện bị ức
chế. Cho nên phải nhớ giờ thư giản chính là giờ xả tâm. Thấy được vậy, làm
được vậy thì con vô thất tập luyện dễ. Còn không thấy được vậy thì vào thất cứ
làm lặt vặt, làm cho khuây khoả, dù trong thời khóa hay ngoài thời khóa, thì đó
là phóng dật. Và khi không xả tâm như thế thì chừng vô tập luyện pháp là ức chế,
không làm sao khỏi bị ức chế, mà đã ức chế thì 7 Giác Chi không thể xuất hiện
được.
Ở trong Tu
Viện, thỉnh thoảng người nào đó tạo ra hay xảy ra việc này việc nọ là cơ hội tốt
để cho các con xả tâm, nếu các con không biết thì không xả tâm được. Những cái
tạo ra đó chính là điều kiện, là những hướng để cho các con xả tâm cho thật sạch.
Khi đã xả sạch rồi, các con bắt đầu được tĩnh giác thì rất dễ ôm pháp, không
còn khó khăn nữa. Nếu không xả tâm mà ôm pháp thì sẽ ức chế tâm, còn xả
tâm hết mới ôm pháp thì sẽ nhập được các tầng định li dục li ác pháp .
Trong kinh dạy
đủ hết mọi điều kiện, nhưng có sống, có tập luyện mới hiểu được kinh.
Theo Thầy thấy
thì thật sự không cần phải tập luyện pháp gì khác mà tối ngày giữ mình
là người vô sự, không làm gì hết, cứ ngồi mà xả tâm thôi . Niệm gì khởi lên
cũng xả hết, riết rồi mình có cái lực khiến cho đủ cả 7 Giác Chi xuất hiện.
Đó là điều
quan trọng nhất của đời người tập luyện. Thầy gọi là xả tâm, còn đức Phật nói
là “Đẩy lui chướng ngại pháp ”.
Đó là Thầy dạy
cho người có quyết tâm tập luyện cho nên trong khi tập luyện cần phải thưa thỉnh
để hiểu rõ pháp, tập luyện đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét