628-PHÁP TỨ NIỆM XỨ/ 4
Cho nên bữa
nào tu con thấy lạc mà thích tu thì coi chừng thọ dục, còn an lạc làm cho các
con có trạng thái an ổn thấy thoái mái dễ chịu mà không làm cho các con thấy có
dục thì đó mới là trạng thái lạc của 4 Niệm Xứ. Lạc mà làm cho các con thích muốn
tu thêm thì đó là lạc của thọ lạc của thân; thọ khổ là đau nhức; còn bất lạc bất
khổ là không lạc không khổ.
Khi các con tu 4 Niệm Xứ thì có lạc rồi, làm sao có không lạc không khổ ở đây
được. Khi các con ngồi bình thường không tu mà cảm thấy bình thường không khổ
không vui thì đó là thọ bất lạc bất khổ. Còn khi ôm 4 Niệm Xứ mà tu quán được rồi
thì nó đâu còn nằm yên ở chỗ này. Lúc đầu thấy bình thường không thọ lạc thọ khổ.
Nó còn nằm trong thọ mà không thọ lạc thọ khổ. Cho nên đương nhiên con quán
thân thì cũng thấy cái thọ, thấy bình thường không đau nhức gì hết tức là thọ
không lạc không khổ đây. Không chấp nhận nó đâu.
Nhưng khi 4 Niệm Xứ sung mãn rồi thì có trạng thái an lạc của 4 Niệm Xứ.
Thanh thản là tâm thanh thản; các con ngồi tu mà thân không bị tê bị nhức là an
lạc. Hai từ này chỉ trạng thái về tâm hay trạng thái về thân rất rõ.
Còn vô sự thì cả tâm vô sự mà thân cũng vô sự. Vô sự là chỉ cho thân và tâm
không làm việc gì hết. Cho nên con còn nghĩ quán này quán kia là sai. Vì thế vô
sự xác định rất rõ thân và tâm không làm một cái gì.
Trạng thái thọ lạc, thọ khổ, thọ bất lạc bất khổ thuộc về thân mà cũng thuộc về
tâm nữa, có khi tâm không thanh thản. Bây giờ đang ở trên an lạc thì nó thuôc về
thân; còn nói về sự thanh thản thì nói về tâm, tâm không thanh thản thì nó có
niệm. Tâm buồn phiền bực bội gì đó, hay giận hờn tức tối là nó không thanh thản
thì đó là thọ của tâm, không phải thọ của thân. Trong an lạc bình thường của
con người thì đó là thọ bất lạc bất khổ. Đó là nói người bình thường, còn người
tu thì khác. Người tu có niềm vui trong pháp tu thì nó mới đúng cái pháp. Như
bây giờ con biết tâm con đang ở trong thọ bất lạc bất khổ của tâm bình thường
đây. Các con biết rất rõ cái thọ là của nó đây, nhưng cái nầy các con không chấp
nhận bởi các con cần tu tới cho nó có cái pháp chứ không phải vầy. Cho nên thọ
bất lạc bất khổ là nói cho người bình thưòng chứ không phải nói cho người tu vì
người tu phải sung mãn 4 Niệm Xứ thì phải có an lạc của pháp, có cái hỉ của nó.
Khi các con nói người li dục li ác pháp thì người này phải có cái hĩ li dục li
ác pháp của nó. Anh chưa li hết thì anh còn cái tâm bất thọ lạc bất thọ khổ, là
chỗ bình thường. Còn chỗ bình thường của người tu thì đâu phải ở chỗ bình thường
của anh được. Đó mới gọi là tu 4 Niệm Xứ. Người bình thường khi chưa có được sự
an lạc của 4 Niệm Xứ, khi không có thọ khổ hay thọ lạc, nghĩa là không bị đau
nhức hay thích thú gì thì đó là thọ bất lạc bất khổ.
Nói người tu là chỉ cho người đã đạt trạng thái sung mãn 4 Niệm Xứ hay ít ra phải
đạt được sự li dục li ác pháp. Nếu chưa sung mãn 4 Niệm Xứ hay chưa li dục li
ác pháp thì người này chỉ là người bình thường. Người đang tu, đang ở trong sự
bất động thì phải khác, nó phải có sự gì khác lạ với người bình thường. Đức Phật
nói “không chấp nhận ba cảm thọ này” đó là những cảm thọ thuộc phàm phu. Người
tu là người thoát ra khỏi phàm phu mà còn chấp nhận những cảm thọ thuộc phàm
phu sao? Các con tu thì thọ khổ không sợ, thọ lạc không ham, xả cả ba cảm thọ
phàm phu thì thọ bất lạc bất khổ của người tu phải khác chứ. Anh không tu thì
anh ở trong trạng thái thọ của người bình thường thôi chứ đâu có gì khác. Người
tu, đầu tiên thì có thọ bất lạc bất khổ nhưng sau đó thì nó thay đổi, không còn
nằm chỗ đó nữa đâu.
Như vậy biết cách tu đúng thì hằng ngày ngồi mà giải thoát, không có pháp nào
tác động các con được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét