622-ĐẨY LUI CHƯỚNG NGẠI PHÁP TRÊN TỨ NIỆM XỨ
(15:07) Thân-Thọ-Tâm-Pháp
là bốn chỗ chiến đấu của nó. Nó đánh mình bốn chỗ đó tan nát hết. Hễ nó không
đánh chỗ thần thì nó đánh Thọ, không đánh Thọ thì nó đánh thần Thọ Tâm, nó đánh
Tâm mình, không thì nó đánh các Pháp tới.
Bà còn ở đâu
đến làm động mình, cái chuyện tầm bậy, tầm bạ lạc vô, thì đó là pháp chứ gì.
Đây là Thầy nói cái đơn giản để cho mình thấy, ví dụ như mình đang tu vậy, có
bà con ở đâu đến thăm, bạn bè đến thăm, mà không ra tiếp họ sao được, mà hễ tiếp
thì kể như…Còn bao nhiêu thứ chuyện nữa, pháp mà, nhiều thứ chứ đâu phải một
thứ đâu, nó trải ra nó đưa đến. Mình đi tu vậy chính quyền lại hỏi giấy tờ, tùm
lum tà la, cũng là pháp đấy.
(16:01) Cho
nên Thân-Thọ-Tâm-Pháp mà, bốn chỗ này thường xuyên, không chỗ này thì chỗ khác,
nó cũng…… Mà mắc mớ gì lúc mình tu tốt….. . Còn khi không….. tới cái giờ đó
mình tu vậy, bao nhiêu đồ cũng xài hết, ba cái y cũng lấy, nó làm động, lấy gì
giờ đây, pháp nó đến mà. Cho nên mình đẩy lui hết, chết bỏ. Bởi vậy Thầy nói, đủ
thứ hết chứ chưa nói nội cái thần với Tâm với Thọ nó đánh mà còn cả các pháp
bên ngoài, nó chờ, khi nào mình thấy yên được rồi là nó đánh. Khi nào mình thấy
tâm mình không chướng ngại pháp, nó làm chướng ngại pháp tới.
Có bốn chỗ
chứ phải chi chỉ có một chỗ thì dễ cho mình, bốn chỗ xảy ra. Cho nên bốn chỗ tu
mà đức Phật gọi là Tứ Niệm Xứ, Tứ Niệm Xứ tại mình đặt nó thành niệm chứ sự thật
là bốn nơi để thực hiện tu tập, bốn chỗ để tu tập.
Sư Phước
Nhẫn: Đúng chỗ nào
mình tu chỗ nấy.
Trưởng
Lão: Đúng chỗ nào tu
chỗ nấy. Cho nên khi mà mình trang bị được những pháp hành đàng hoàng rồi, mình
giữ đúng, giữ gìn pháo Tăng của mình bằng giới luật, bằng sự phòng hộ rồi thì bắt
đầu bây giờ ở trên Thân-Thọ-Tâm-Pháp xảy ra cái gì là mình sử dụng ngay pháp
đó, mình đẩy lui gọi là "đẩy lui chướng ngại pháp". Nắm
vững hết rồi mới thực hiện được thời khóa biểu đó, chứ còn chưa thì coi như
mình đang tập luyện từng cái, từng cái để cho mình có đủ các phương pháp đối trị
tất cả mọi cái xảy ra trên bốn chỗ này, tức là Tứ Niệm Xứ. Hoàn toàn ngoài bốn
chỗ đó mình không có chỗ nào tu.
(17:57) Các
Sư nghĩ có phải không? Ngoài bốn chỗ đó mình tu cái gì bây giờ? Ở trên bốn chỗ
đó mà cái tham, sân, si của chúng ta nhiều tham ưu khổ não, ở trên đó mà khắc
phục từng giờ, từng phút. Cho nên mình hiểu rõ được về Tứ Niệm Xứ, không phải Tứ
Niệm Xứ là ngồi đó mà tu theo kiểu…. Tầm bậy, tầm bạ….
Nó khó nhưng
mình phải chiến đấu để mà thoát ra khỏi cuộc đời khổ đau của con người. Khó lắm
chứ không phải dễ. Bởi vậy đọc lại cuốn I, khi mà người học trò hỏi Thầy: "Con
làm sao tu cho được, con đã thực hiện mà tâm chưa có…. Được", là tiếng
khóc trong tâm người đệ tử của mình, tiếng kêu cứu. Biết làm sao, các con biết
là cái lực Nhân Quả nó công lý và công bằng, không thể nào cứu được.
Mình biết
cách làm nhưng người đệ tử chỉ còn nhiệt tâm, nhiệt huyết….. Chứ…. người Thầy
không cứu được. Cho nên đức Phật, nghe cây nói của đức Phật: "Các
con tự thắp đuốc lên mà đi", các con, tự các con… Nói bằng nước mắt,
đức Phật nói bằng nước mắt, chứ không phải nói thường. Bởi vì "Đạo
cảm ứng giao nan tư nghì", hiểu biết sự khổ đau, khổ ải. Muốn vượt qua
đâu phải dễ, cho nên nói: "Các con tự thắp đuốc lên mà đi", câu
nói bằng nước mắt của Đức Phật….
Trước sự khổ
của các con…. Bởi vì cái lực Nhân Quả nó ghê lắm, mình đã huân tập thành nghiệp
rồi thì chỉ có mình gỡ nó ra, còn ai gỡ ra được? Nếu mình không nhiệt tâm, nhiệt
huyết thì mình làm sao gỡ. Mình không chịu nổi cơn Thọ Hành, làm sao chiến đấu
được đây?
(19:59) Ông
Phật đâu có làm sao, cũng như Thầy, mỗi khi các con tu không kết quả thì Thầy
coi như nỗi niềm đau xót, biết nhưng mà sợ nó không đủ nghị lực, không đủ nhiệt
huyết, thắng không nổi. Chứ nếu đủ thì nó sẽ vượt qua, mà nếu không vượt qua được,
các con cũng biết cuộc đời có nhiều…. Không phải trong một đời.
Mỗi một đời
làm người được rồi, nhiều đời làm chúng sanh rồi mới làm người, chứ không phải
đời nay là người…. Bởi vì trong một đời của mình nhiều khi mình làm tội ác,
không phải tu xong là không có tội ác. Trước khi mình đi tu, mình…. Mình sanh
ra ăn chay được liền. Mình vô tình vẫn ăn thịt cá để mình sống. Lớn lên mình biết
được Phật pháp là cả một vấn đề…. Của đời hiện tại…. Quá khứ …. Nhiều đời….
Sâu dầy, mà dứt bỏ ngay liền…. Thọ Hành… Nó cũng phải nhiều đời nhiều kiếp chứ
đâu phải, có một đời nay rồi cởi bỏ chưa sạnh, nhiều đời chồng lên sao mà một giây
phút xả sạch xuống được.
Khó lắm, chứ
đâu phải dễ, cho nên nếu mình không quyết tử thì khó mà…. Chỉ có nhiệt tâm,
quyết tử thì mới có đủ nghị lực mà chịu đựng. Nó đau, kêu là đau … nó đau… Đứt
ruột, nó đánh mình kinh khủng lắm.
Mỗi lần người
đệ tử của Thầy mà bị Thọ đánh rồi… Nước mắt… Thầy đâu phải cây đá, Thầy là
con người mà. Tình cảm của mình thương những người đồng cảnh quyết đi tìm con
đường giải thoát, chịu đựng những sự khổ đau đó.
(21:55) Mình
đã hiểu biết sự khổ đau đó như thế nào, bây giờ người đệ tử của mình đang gặp
khó mà mình không làm cách nào gỡ, mình chỉ cố gắng sách tấn, khuyên lơn, nó
cho họ để họ cố gắng vượt lên bằng sự cố gắng của mình, không thì đành chịu
thôi, chính họ phải vượt lên.
Thầy nói thật
sự mỗi lần nghe quý sư tu được Thầy mừng, mà nghe không được thì …. Ngoài đời
đủ vật chất cám dỗ, chứ đâu phải đời đẹp, bởi vì chính đức Phật nói nó có cái Lạc
của nó, không tu hành người ta mới đâm đầu vào đó, chứ nếu không có Lạc thì chắc
chắn không có đẹp,… Cám dỗ. Ráng cố gắng, làm sao trang bị, mình tập, coi như
bây giờ mình tập, ví dụ như mình tập cách gom tâm, thì khi có Thọ mình thử gom
xem có được không? Nếu chưa được thì mình tập, sau khi tập được, trang bị được
các pháp cụ thể rồi thì bắt đầu mình mới… Khỏe lắm bây giờ mình có đủ rồi.
Hễ Thân-Thọ-Tâm-Pháp
mình chỗ nào khởi là mình đánh ngay chỗ ấy, còn không thì mình sống với tâm
thanh thản, có vậy thôi. Nếu sống được với tâm thanh thần và khi nào có giặc đến
đánh mình, tức là trên bốn chỗ này có xảy ra điều gì, nhảy ra trong tâm mình
thì cứ đẩy lui liền. Do đó cứ lôi cái tâm trở về thiện pháp như vậy thì trong
vòng ba tháng, sáu tháng là quý sư tu xong. Thầy nói xong, Thầy bảo đảm với quý
sư, nghĩa là khi tâm thanh tịnh rồi thì Thiền Định với quý sư không khó nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét