620- ĐẶT ĐÚNG PHÁP TU TRÊN TỨ NIỆM XỨ
(10:21) Ngược
lại, chúng ta đem Tứ Chánh Cần đặt ngay trên bốn lĩnh vực này, áp dụng ba loại
Định, Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, Định Niệm Hơi Thở và Định Vô Lậu siêng năng tu
tập, trau dồi, dứt ác, tăng thiện khiến cho bốn chỗ này có sự giải thoát an vui
thanh thản ngay liền tức khắc. Rõ không? Các thầy thấy rất rõ mà.
Ngay ở trên
chỗ đó, mà mình đặt Tứ Chánh Cần, rồi mình thực hiện bốn cái loại Thiền Định
này, nó làm cho ngăn được ác, nó làm cho chúng ta tăng trưởng cái thiện pháp. Sống
một cái cuộc sống an lạc, thanh thản ngay liền tức khắc, trong cái kiếp đời tu.
Chứ đâu phải mà tu đợi tới chừng chết rồi mới đi về Cực Lạc. Đó, thì nó rõ ràng
và cụ thể.
Mà nếu mà,
người mà biết được cái sự giải thoát đó thì chúng ta còn tha thiết gì với cái
sang, cái đẹp, cái tiền bạc, của cải, xe hơi, nhà lầu ở thế gian này nữa không?
Thử hỏi bây giờ mình có khả năng mình làm được những cái đó đi, mà mình cứ giữ
được cái đó, đời này đến đời khác cho mình không? Hay là chỉ có cao lắm là trăm
tuổi rồi cũng bỏ đi. Làm chi cho cực mà bỏ đi cho người ta ăn.
(11:23) Thành
ra trong cái vấn đề đó, chúng ta đam mê nó sai, chạy theo những cái dục lạc thế
gian đó, nó có ích lợi gì? Mà nó làm cho bốn cái nơi của Thân – Thọ – Tâm –
Pháp của chúng ta càng ô nhiễm thêm, càng đau khổ thêm, có ích lợi gì?
Cho nên
chúng ta hiểu biết, cái trí tuệ chúng ta hiểu biết. Chúng ta vô minh, chúng ta
thấy mình làm được vậy là thiên hạ nói: mình giàu sang này kia, mình đi ngoại
quốc rồi có tiền nhiều. Sự thật ở bên đó hốt rác mới có, dành dụm tiền mới gửi
về đây, chứ ở bên đó bộ giàu hơn mình đây sao? Họ còn mạt rệp hơn mình ở đây nữa.
Cho nên thật
sự ra, lấy cái giàu thì chúng ta sẽ thấy chúng ta chẳng bằng ai hết. Mà lấy cái
nghèo thì chúng ta cũng chẳng nghèo hơn ai hết. Bởi vì chúng ta nghèo còn có
người nghèo hơn, mà giàu thì cũng có người giàu hơn. Cho nên chúng ta phải lấy
cái trung đạo, chúng ta chẳng sợ nghèo mà cũng chẳng sợ giàu.
Chỉ giữ làm
sao cái tâm chúng ta thanh thản an lạc, lìa xa các ác pháp, thì lúc bấy giờ,
chúng ta mới thấy được cái sự giải thoát. Còn giàu, biết chừng nào mà gọi là
cái mức giàu cho gọi là thỏa mãn chúng ta. Mà nghèo đến cái mức độ nào gọi là
nghèo cơ cực của chúng ta đâu.
Cho nên có
nhiều người đứng ở trong cái danh giả mà họ tưởng rằng đó là thật. Bây giờ gia
đình mình nghèo, ai đâu mà mang cơn mang vở cứ chê gia đình mình hoài sao? Sự
thật nghèo mà không khổ, còn người ta giàu người ta khổ thì sao?
Cho nên ngày
xưa, ông Trang Tử, ông đi đường, ông mặc quần áo rách rưới, rách vá tùm lum, đội
cái nón lá rách bên đây, bên kia tơi tả. Có cái người bạn gặp ông: “Trời
ơi! Tôi lâu nay mới gặp ông, ông nghèo khổ quá trời”. Ông nói: “Anh
nói trật rồi, tôi nghèo thì có nghèo, chứ tôi đâu có khổ, anh đâu biết tâm tôi
khổ không?”.
Có nhiều người
nghèo mà người ta không khổ, còn có nhiều người nghèo mà khổ. Nghèo mà nghĩ rằng: “Mình
thua người ta”, mình này kia thì mình khổ. Mà cái nghèo mà mình không thấy
mình thua ai hết: “Tôi thấy tâm hồn tôi thanh thản, ngày có bữa cơm
cũng tốt, mà không có tôi cũng vui, tôi đâu có đòi hỏi cái vấn đề đó đâu. Nghiệp
của tôi nó vậy thì tôi an vui nó vậy, cho nên tôi hoàn toàn giải thoát, không
ngó lên mà không ngó xuống. Phước báu tôi có, tôi chẳng lo nó cũng giàu, mà tôi
không có phước báu thì bây giờ tôi có muốn giàu, nó cũng không giàu được”.
(13:31) “Cho
nên, cái lý của Phật pháp là giúp cho chúng ta từ cái tri kiến hiểu biết đó, nó
giúp chúng ta làm cho bốn cái chỗ này càng thanh tịnh”. Bởi vậy khi mà, chúng
ta tu hành mà chúng ta không có đặt cái pháp mà tu đúng thì chúng ta không có
giải thoát được, một kết quả không có thời gian, chờ đợi.
Nghĩa là,
khi mà chúng ta đặt Tứ Chánh Cần vào mà chúng ta tu ba cái Định rồi, thì kết quả
nó ngay liền tức khắc, chứ không phải có thời giờ. Chúng ta sẽ thấy có sự giải
thoát nơi Thân – Thọ – Tâm – Pháp của chúng ta. “Chỉ ai có nhiệt tâm, quyết tìm
đường thoát khổ của kiếp làm người thì sẽ được giải thoát liền”. Nghĩa là ngay
liền chúng ta được giải thoát hoàn toàn.
Chứ không phải
là tu phải năm tháng, ba tháng mà ngay liền chúng ta thấy sự giải thoát. Từ cái
sự giải thoát nhỏ đó, chúng ta kéo dài cái thời gian đó, chúng ta sẽ thấy cái sự
giải thoát lớn. Từ đó, chúng ta sẽ thấy làm chủ được sự sanh tử chấm dứt được
luân hồi. “Đây là đặt đúng pháp, tu đúng chỗ nên cuộc sống được giải thoát hoàn
toàn”. Nghĩa là chúng ta đặt đúng cái pháp, cái pháp đó phải đặt đúng.
Cũng như bây
giờ, chúng ta chưa có tu Tứ Chánh Cần, mà chúng ta vội ức chế tâm của mình bằng
pháp môn Sổ Tức hay hoặc là Định Niệm Hơi Thở đi, đó tức là chúng ta đã đặt
pháp sai. Thay vì cái pháp đó đúng chứ không phải sai, từ cái Định Niệm Hơi Thở
cho đến cái Tứ Chánh Cần. Nhưng mà biết rằng chúng ta phải tu như thế nào? Cái
pháp nào đặt đúng cái vị trí nó? Mà trong cái lúc chúng ta mới tu hay là tu
lâu? Tu lâu thì chúng ta phải đạt được những kết quả nào? Rồi chừng đó, chúng
ta mới tiến tới tu các pháp khác.
Còn bây giờ,
chưa gì chúng ta đảo lộn. Cũng như một người chưa có tu giới luật, thì bắt đầu
họ lại tu trí tuệ hay hoặc là họ tu thiền định. Thì thử hỏi họ tu ngược ngạo
như vậy, làm sao họ có được cái Chánh Định đâu? Họ làm sao họ được cái Chánh Tuệ
đâu? Cho nên tất cả những cái mà họ được đều là tà Tuệ, tà Định chứ không phải
là Chánh Mạng. “Cho nên mình tu hành mà không có bậc thiện hữu tri thức chỉ cho
mình biết cái pháp, đặt đúng cái thời điểm, đặt đúng trong cái giai đoạn của
mình tu tập thì mình sẽ tu sai”.
Như từ lâu tới
giờ, Thầy không dám triển khai các cái pháp này sợ đụng chạm. Các vị Tôn túc,
các bậc Hòa thượng họ đã giải thích sai cái Phật pháp. Cho nên sợ làm động các
thầy, mà các thầy đó là những bậc thầy Tổ của mình. Mình nói ra thì sợ làm mấy ổng
mắc cỡ đi, rồi mấy ông gây gổ với mình đi, rồi coi mình không ra gì đi. Thì thầy
trò nó có những cái sự chướng quá, cho nên không dám nói, làm thinh mà chịu.
(16:03) Cho
đến bây giờ, mới dám bạo gan, hé miệng nói chút là tại vì mình lớn tuổi rồi, sắp
sửa chết rồi, không dám nói, để mai mốt chết rồi ai nói cho. Cho nên Thầy thấy,
bây giờ Thầy sáu mươi mấy tuổi rồi, mà Thầy không dám nói nữa đâu thì chắc chắn
là mai mốt chết rồi ai dám nói? Còn nhỏ nhỏ tuổi thì đâu dám nói. Lúc mà Thầy mới
bốn mươi, năm mươi tuổi còn sức khỏe, nói đâu được. Mấy ông đó ông lớn tuổi,
ông nẹt mình chết được. Còn giờ lớn rồi, chắc ông cũng thấy mình già rồi, thôi
cũng nói sơ sơ thôi, chứ cũng không dám nói lung.
Chứ còn nhỏ
nhỏ như thầy bây giờ, như Mật Hạnh nhỏ nhỏ vậy đó, mà nói bậy là Thầy tát tai
liền. Bởi vì nó còn nhỏ, mình có thể la mắng nó được, dù la bậy nó cũng không
dám nói. Còn bây giờ, Thầy già rồi như cỡ này, mà các Hòa thượng có rầy đi nữa,
họ cũng nói nhẹ nhẹ, chứ họ cũng không nói quá lố. Cho nên già rồi, dám ăn dám
nói, chứ còn nhỏ nhỏ nói bậy chúng đánh được. Cho nên ở đây, bây giờ Thầy nói
thẳng thì họ có rầy la thì họ cũng nói: “Ờ, nó cũng lớn rồi thôi ít ít,
nói ít ít thôi”. Đó là cái tâm lý mà, mình phải hiểu chúng vậy.
Cho nên bây
giờ, dám nói thẳng, từ cái ngày nói thẳng thì cho nên phải đặt đúng pháp để mà
tu. Vì vậy mà trong lúc này, người nào mà đủ duyên bước vào, mà mới tu đó, Thầy
nói đúng pháp thì các con sẽ tu nhanh.
Mà trước kia
không có dám nói, nói sợ các thầy mình, ổng buồn thứ nhất. Thứ hai ông già rồi,
ông buồn ông chết thì ông đổ tội cho mình, là tại mình nói ông buồn tức ông chết,
thì mình cũng ăn năn hối hận. Còn bây giờ đó, mình già rồi, thì ông cũng già rồi,
bất quá thì mình nói, ông có giận mình ổng chết, mình cũng chết theo ổng cũng
không gì, thầy trò cùng chết nhau có gì đâu.
Cho nên bây
giờ cứ nói thẳng thôi, mà nói thẳng thì để làm sao? Để cho cái thế hệ sau này,
người ta biết được cách thức tu tập, người ta không có lầm lạc đường tu của đạo
Phật. Người ta không mất thì giờ, người ta tu mau thành tựu, người ta mới tu giải
thoát được. Cho nên ở đây, Thầy mới mạnh.
“Nếu chúng
ta đặt Tứ Thánh Định trên bốn lĩnh vực này, để trau dồi tu tập và rèn luyện,
khiến cho bốn chỗ này trở thành một đạo lực kinh khủng, một đạo lực kinh hồn
làm chủ được sự sống chết của kiếp người”.
Nghĩa là khi
mà chúng ta đặt cái Tứ Chánh Cần trên cái này, chúng ta tu các Định thì chúng
ta sẽ dứt ác mà tăng trưởng thiện pháp làm cho tâm của chúng ta giải thoát. Làm
cho cuộc đời chúng ta sống cuộc sống của chúng ta hàng ngày chúng ta thấy an
vui thanh thản. Không có còn khổ sở, không còn lo lắng, thương, ghét ai hết,
không còn giận hờn cái gì hết, đó là chúng ta đặt đúng cái Tứ Chánh Cần.
Còn bây giờ,
nếu mà chúng ta đã thấy được cái tâm ly dục, ly ác pháp rồi, thì bắt đầu chúng
ta đem Tứ Thánh Định chúng ta đặt lên trên đó mà chúng ta tu, nghĩa là trên bốn
cái chỗ này nè. Chứ Tứ Niệm Xứ nó không có pháp nào hết, nó phải lấy các pháp
đó mà để thực hiện ở trên nó.
(18:39) Cho
nên lúc bấy giờ, chúng ta đặt Tứ Thánh Định trên này mà chúng ta tu. Thì từ cái
chỗ Tứ Thánh Định này, nó tạo thành cho chúng ta có một cái đạo lực kinh hồn.
Nghĩa là muốn làm chủ được cái sự sống chết của chúng ta rất dễ dàng. Chỉ có Tứ
Thánh Định này, nó mới có thể làm chủ được sự sống chết.
Còn ngoài
cái bốn Thánh Định này, thì không có một thứ thiền định nào mà làm chủ được sự
sống chết đâu. Bởi vì, có thứ thiền định nào mà nói rằng tịnh chỉ hơi thở, các
hành trong thân ngưng? Chỉ có Tứ Thánh Định này mới dám xác định được. Khi mà
tu mà nhập vào cái định đó thì hơi thở phải ngưng, các hành trong thân ngưng,
không có thở nữa.
“Vì thế mà
chúng ta biết nó đã lầm …”. Vì cái người sống là còn thở, mà người chết có thở
không? Ở đây, quý thầy và các con, bên nữ các con thấy rõ không? Cái người chết
có thở không? Nếu mà còn thở ai dám nói người đó chết. Thế mà cái người mà nhập
Định, hơi thở ngưng hoàn toàn mà không chết, thì không phải là làm chủ được cái
sự sống chết sao? Nó rõ ràng.
“Vì thế,
chúng ta đã làm chủ được sanh, già, bệnh, chết đạt được mục đích thoát khổ của
đạo Phật”. Bởi vì, chính cái mục đích của đạo Phật là nhắm vào cái chỗ sanh,
già, bệnh, chết để mà chúng ta đạt được cái đó. Chứ không phải đi đạt được cái
Phật tánh hay hoặc là đạt được cái cảnh giới Cực Lạc. Hay hoặc là đạt được cái
thần thông phép tắc như Mật tông, nó không có chuyện đó đâu.
Ở đây cái mục
đích của nó là nhắm vào sanh, già, bệnh, chết bốn cái khổ của kiếp người. Mà
chúng ta đạt được cái mục đích đó, thì tức là đạt được cái mục đích của đạo Phật.
Đạo Phật ra đời là nhằm giải quyết cái khổ của con người, là giải quyết cái đời
sống.
Sanh là cái
đời sống hàng ngày chúng ta tiếp duyên nhau, chúng ta sanh sống. Chúng ta làm
chuyện này, chuyện khác, mà luôn luôn lúc nào chúng ta cũng thanh thản, an vui,
không có sự gì buồn rầu, giận hờn, phiền não thì như vậy là chúng ta đã làm chủ
được cái sanh.
Rồi bây giờ
già, chúng ta làm chủ cho cái thân của chúng ta nè, đừng có già nè. Thì chúng
ta đi vào ở trong bốn cái thiền định này thì chúng ta sẽ làm chủ ngay. Bây giờ
cái bệnh này, bệnh thì nó đau, nó nhức, nó khổ sở. Mà bây giờ cái thân của
chúng ta, nó làm chủ được cái bệnh. Khi nó đau chúng ta bảo đừng đau thì nó
không đau, thì đó thật là chúng ta làm chủ được nó rồi.
Cho nên,
nhân quả chúng ta làm chủ rồi, và bây giờ chết thì hơi thở phải ngưng. Thế mà
nó ngưng mà chúng ta chưa có bỏ cái thân này, thì chúng ta phục hồi cái sự sống,
nó thở lại nó sống, rõ ràng là chúng ta làm chủ được cái sống chết rồi. Đó là
cái mục đích của đạo Phật.
(21:13) “Ngược
lại các pháp môn kia, giỏi lý luận, hí ngôn, mơ hồ, trừu tượng, huyễn hoặc,
không thực tế và cụ thể. Nên càng tu thì càng chạy theo danh lợi, ác pháp trên
bốn lĩnh vực này càng tăng trưởng nhiều hơn”. Nghĩa là trong khi đó, người ta
tu những cái pháp kia đó, thì mình thấy rõ ràng, càng ngày nó càng sai lệch, nó
càng phá giới.
Tịnh Độ, thì
các thầy tu riết rồi, thì ông nào cũng có vợ có con, rồi cái chùa biến thành
cái gia đình, sanh sống làm ăn, làm nghề này nghề kia. Người khéo léo thì làm
nghề thầy thuốc, người vụng thì họ làm những cái chuyện khác, cày bừa, nuôi
heo, gà, vịt.
Chắc chắn là
quý thầy có tiếp giới trong cái thời mà Tịnh độ hưng thịnh, thì các chùa đều là
sống cái kiểu đó. Thậm chí như bây giờ, cái ông thầy chùa ở cái chùa đó mà ông
có ruộng, có lúa này kia. Qua cái mùa có cá, ông (22:00) cầm sào ông
bắt cá, ổng ăn thịt hết. Thì như vậy là rõ ràng là như thế nào? Y như cái người
thế gian, chứ đâu còn cái gì nữa, đâu có khác nhau.
Mà bây giờ
đó, thí dụ như mấy vị đó hiện bây giờ, họ đều là nằm ở trong Tịnh Độ, và bây giờ
họ lại làm lớn ở trong giáo hội nữa. Rõ ràng là họ đi làm (22:20) sai
bắt cá, họ chích lù, họ đi đặt ở theo cái đường nước chảy ở ruộng để mà bắt cá
ăn. Mà bây giờ họ làm lớn, thì thử nghĩ coi cái giáo hội của chúng ta như thế
nào? Nó lạ lùng lắm, nó lạ lùng lắm, thật sự nó rất là lạ lùng. Đạo Phật gì kỳ
cục, thầy chả biết được.
Mà từ cái chỗ
những pháp môn sai đó nó không làm cho họ thanh tịnh, nó không làm cho họ dứt
ác, mà họ làm ác, mà họ vẫn là một vị tu sĩ. Nó nhục nhã, vì thấy những hình ảnh
đó mà đau lòng, mà đau đớn.
Còn ngồi ăn,
trong cái mâm ăn như thế này, bình thường họ ăn thịt cá chúng sanh như thường,
họ coi không có thương yêu gì hết. Thậm chí, có thầy họ cũng làm lớn chứ không
phải không, bánh mì người ta nhồi thịt vậy, ổng lại, ổng (23:00) nắm
xé hai vậy cái ổng ăn. Ông coi như ở trong đó đậu hũ không à. Trời đất! Thầy
nói thiệt ra, Thầy ngồi mà Thầy sượng sùng. (23:06)Trời ơi! Mình cái đầu cạo
cũng giống như ổng, ổng đầu cạo mà làm như vậy, không biết là thiên hạ biết được
họ cười cả đám nhau hết. Họ nói: “Ông này cũng khéo giữ vậy thôi, chứ
cũng vậy thôi, không có gì hết”. Đó là những cái mà làm đau khổ, mà chính Mật
Hạnh là đi với Thầy đã chứng kiến được cái điều đó rất rõ.
“Chúng ta lần
lượt triển khai Tứ Niệm Xứ, mà đức Phật đã xác định dạy chúng ta tu tập những
pháp nào trên đó”. Nghĩa là chúng ta triển khai ra cái Tứ Niệm Xứ này, và trong
khi đó, chúng ta tu về cái thân như thế nào? Tu về cái tâm như thế nào? Tu về
cái thọ như thế nào? Tu về các pháp, phải dùng các pháp như thế nào để tu? Thì ở
trên cái chỗ mà chúng ta tu tập đó, thì chúng ta phải biết rất rõ những cái
pháp nào đặt ở trên bốn chỗ này mà tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét