601- QUÁN PHÁP
(40:35) Bây
giờ Pháp. Bây giờ con quán các Pháp. Thì bây giờ coi thử coi âm thanh người ta
hát radio coi cái Tâm mình có động không? Hát chi mà cái nhà đó hát lớn quá,
làm cho mình ngồi đây không yên! Nó cứ bắt buộc mình phải nghe âm nhạc đó, cái
khúc nhạc đó. Như vậy mình bảo cái Tâm: "Quay vô, định vô hơi thở,
đừng nghe âm thanh đó, đừng có phóng dật ra âm thanh đó". Thì bắt đầu
mình thở, thở ra, hít vô. Một hồi cái nó không lưu ý cái chỗ đó nữa, tức là
mình đẩy lui được các pháp rồi chứ gì. Dễ không các con?
Tu sinh: Dạ thưa rất dễ Thầy
Trưởng
lão: Tức các con tu
Tứ Niệm Xứ chứ gì, tức làm sao cho cái Tâm của con nó luôn luôn định trên cái
thân của con, tức là định trên hơi thở, thì nó sẽ đẩy lui tất cả các Pháp chứ
gì. Mà ngay cả cái Thọ đây con cũng bắt buộc nó định vô cái hơi thở con, tức là
định vô thân con, thì ngay nó định thì chỗ đau nó cũng đi mất, phải không? Con
thấy rõ không? Đó là mình tu Tứ - Niệm - Xứ để khắc phục tham ưu chứ không có
còn tham ưu trong thân trong Tâm của mình nữa. Thì như vậy rõ ràng là mình tu Tứ
- Niệm - Xứ. Chứ giờ tu Tứ - Niệm - Xứ để làm gì đây! Cứ Quán hoài, cứ ngồi đó
mà Quán Bất tịnh, quán đủ thứ, tùm lum chi đây, mà nó giải thoát liền à!
Mà suốt một
ngày mà con ngồi thì nó biết bao cái xảy ra trên Thân - Thọ - Tâm - Pháp con,
nhiều chuyện chứ đâu phải một chuyện. Cho nên con đuổi nó mà mệt đi chứ. Chừng
nào mà hoàn toàn mà con tới chừng con đuổi mà tới chừng mà nó hết, nó không
còn, nó thanh thản suốt ngày đêm. Như vậy là con đã ly dục ly ác pháp hết, trên
Thân Thọ con, con hoàn toàn là con bất động tâm rồi. Mà con bất động rồi là con
chứng Thánh rồi, nhập nào dòng Thánh rồi. Đó là Sơ Thiền của con chứ gì! Nhập
lưu rồi chứ gì, có gì đâu!. Cái đó con đi vào cái chỗ đó rồi!. Bây giờ con mới
đi tới những cái Định. Bây giờ đây là cái Sơ Thiền rồi. Bây giờ vào cái Định, tất
cả những cái Định sau này Thầy sẽ dạy tới. Chứ bây giờ chưa được cái lớp này mà
các con đi tới cái lớp khác, ngay cả Tứ - Niệm - Xứ, các pháp mà học về pháp Tứ
Niệm Xứ các con còn chưa thuộc.
Chưa thuộc
thì bây giờ mình phải học các pháp Tứ Niệm Xứ chứ bây giờ các con áp dụng sao
được? Cho nên bây giờ các con chỉ còn tập Tỉnh thức trên pháp Tứ Niệm Xứ. À,
thì bây giờ Thầy dạy sao tu vậy. Chứ mấy con mà tu nữa mấy con rối hết. Gì mà
Quán Bất tịnh! Gì quán này kia tùm lum ra! Thì thôi tiêu hết! Các con không biết
đâu. Bây giờ dạy các con Tỉnh thức thì tu Tỉnh thức, rồi tới chừng người ta dạy
tới cái nào thì tu tập cái nấy thôi con.
Bởi vì mình
tu tập thì nó mới có thuần, nó thuần, nó quen rồi người ta dạy tới thì mình mới
xả được cái Tâm. Mà bây giờ người ta dạy mình cái quán Bất tịnh, mà người ta biết
được đặc tướng của mình bị rơi vào chỗ nào đó, người ta mới dạy cái đó. Còn người
ta dạy mình "quán thực phẩm bất tịnh", rồi khi đó người ta dạy mình,
người ta thấy tới giai đoạn đó người ta mới dạy mình những đức hạnh Thánh, tập
cho để mình biết được đức hạnh Thánh của một bậc Thánh Tăng mà, Thánh Ni mà, nó
phải sống được với những đức hạnh Thánh như thế nào. Mà bây giờ mình bị kẹt vào
chỗ này không giải quyết được, cho nên người ta giải ra cho mình thấy đây là chỗ
Thánh rồi. Thì lúc bấy giờ mình thấy Thánh, mình muốn làm Thánh thì tức là mình
chấp nhận là mình sống đúng. Cho nên mình chấp nhận mà mình thấy "A,
tui làm Thánh, tui đâu phải làm phàm phu nữa". Còn mình không giải ra
người ta nghĩ chỗ này là chỉ giới luật ức chế làm cho mình khổ quá. Người ta dạy
cho mình những đức làm Thánh. Kế đó người ta, tùy theo ông Thầy dạy. Từ đó mình
sống, sống đúng tức mình xả, ly dục ly ác pháp trọn vẹn thích nghi.
Đó thì các
con nhớ lại Thầy dạy thì các con cứ nhớ: đi, đứng, nằm, ngồi đều tu, nhưng mà mỗi
buổi vậy các con chỉ tu được ba mươi phút, đừng có tu hơn. Rồi bao nhiêu đó ngồi
chơi đi.
Tu sinh: Chia làm bốn buổi?
Trưởng
lão: Chia làm bốn buổi,
ngày đêm bốn buổi. Mỗi buổi là ba mươi phút.
Tu sinh: Thưa Thầy con chưa hiểu cái ngồi
chơi
Trưởng
lão: Ngồi chơi thanh
thản
Tu sinh: Thí dụ như mình đi kinh hành ra đằng
trước, rồi mình quét rác..
Trưởng
lão: Quét lá đồ vậy
đó!
Tu sinh: Cái Tâm mình không có trụ vô nữa?
Trưởng
lão: Không có trụ vô
con. Không có trụ vô.
Tu sinh: Quét cầm chổi, cái tâm nó chạy vô
cây chổi
Trưởng
lão: À nó tỉnh thức,
cứ tỉnh thức ở trên đó. Nó cứ tỉnh như vậy.
Tu sinh: Đừng có bám chặt quá.
Trưởng
lão: À, Con cứ xả ra
đi, con cứ quét, để tự nhiên nó biết quét một cách nhẹ nhàng. Chứ còn con cứ
bám vô cái quét, gom gom vô trong đó thì con bị ức chế nó nhiều lắm, nó mệt lắm
con.
Tu sinh: (không nghe rõ) Chị bị nhức đầu, ức
chế miết là nó bị hao mòn
Trưởng
lão: Ờ đúng rồi!
Tu sinh: (không nghe rõ) Con ức chế quá nó
căng Thần kinh đó. Cứ gom gom vô trong cái hành động của mình hoài đó thì căng
thần kinh, cứ dòm hoài một cái đối tượng thì..
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét