600- QUÁN TÂM
(39:28) Vậy
bây giờ mình mới quán cái Tâm. Ờ bây giờ, coi cái Tâm, thử xem xét coi cái Tâm
từ ở trong thân của mình, từ trên tới dưới cái thân của mình. Coi cái tâm nó đặt
ở chỗ nào? Nó chú ý ở chỗ nào? Nó phóng ra cái gì? Thấy hoàn toàn nó không có
thì nó thanh thản, phải không? Còn mà nếu nó có tức là nó có khởi niệm. Tức là
bây giờ cái thân con đau chỗ này thì cái Tâm nó phải bám vô đây thôi. Thì con
quán tâm. Ờ, cái tâm nó nằm đây, nó mới biết đau đây. À nó biết đau đây, bây giờ
phải quán để mà lui, để mà cho nó rời khỏi cái Tâm, nó rời khỏi cái đau. Vì vậy,
con mới bảo là bây giờ nó đau chỗ này, con mới bảo cái Tâm: "Tập
trung hơi thở đi, không có dí vô cái đau.Cái đau là vô thường,
thọ là vô thường, hãy đi đi". Rồi con bắt đầu thở ra thở vô. Thì ngay
đó cái Thọ này nó sẽ bị đẩy lui đi. Bởi vì con biết cái Tâm nó bám vô đây rồi,
bởi vì con quán cái Tâm thì con phải biết nó bám vào cái Thọ chứ gì, phải
không? Nó cứ đi từng phần, từng phần để rồi con sẽ đẩy lui chướng ngại, tức là
khắc phục được tham ưu ở trên Thân - Thọ - Tâm - Pháp của con mà. Rồi bây giờ
con quán cái Tâm rồi, con thấy cái Tâm mình thanh thản, an lạc không có cái gì
xảy ra, nó không khởi niệm gì hết. Hoàn toàn nó thanh thản mà. Cho nên bây giờ
con quán cái Pháp, Thân - Thọ - Tâm - Pháp mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét