591- TỨ NIỆM XỨ VÀ BẢY GIÁC CHI
(22:32) Như
hồi đầu tiên mấy con vào đây Thầy nhắc cho mấy con biết, cái danh từ “ức
chế” và danh từ “chế ngự” thôi, để chúng ta tu tập
chúng ta thường thường là chế ngự cái tâm của mình chứ không được ức chế tâm
mình, đó là những cái mà Thầy nói để cho nó thấu rõ được nghĩa lý, để mà thông
suốt được cái đường tu tập của chúng ta để mà chúng ta tu tập đừng có sai.
Đó hôm nay
thì Chơn Giác hỏi, như vậy rõ ràng là Thầy đã giải thích cho mấy con hiểu, cho
nó rất rõ về cái vấn đề mà tỉnh thức. Tại sao lại có như vậy? Rồi tại sao mà họ
lại đặt ra linh hồn đi vào như vậy? Cái việc này là việc sai không hiểu rõ, mà
nói ra cái tưởng của mình thôi. Cho nên các nhà Đại Thừa, họ thường hay xây dựng
cái thần thức, chúng ta có cái thần thức. Cái thần thức đó phải 49 ngày mới đi
đầu thai, cho nên phải tụng niệm, cúng bái để mà cầu siêu cho linh hồn. Thực sự
ra là cái ảo, không có thật.
Bởi vì nhân
quả nó luôn luôn, nó không có thời gian đâu mấy con, cái nhân quả nó luôn luôn
nó không có thời gian. Chúng ta bỏ thân này thì nó có thân khác để tiếp tục cái
nhân quả đó. Còn bây giờ 49 ngày thì cái nhân quả nó ở chỗ nào? Phải không? Nếu
mà có linh hồn thì 49 ngày cái nhân quả nó ở đâu!? Nhân quả nó đâu có bao giờ
nó có kẻ hở.
Cho nên,
chúng ta nhìn suốt cái nhân quả thì con người chúng ta từ khi mà sanh ra cho đến
khi nhiều đời nhiều kiếp vẫn ở trong một cái nhân quả chứ không phải hai nhân
quả. Chúng ta thấy mình có thân này, thân nọ, thân kia đủ thứ chứ nó chỉ có một
cái luật nhân quả của nó mà thôi. Nghĩa là làm ác thì nó cứ tăng lên cái khổ của
chúng ta, mà làm thiện thì nó giảm xuống, nó làm cho chúng ta hạnh phúc an vui
thôi. Nó như vậy thôi chứ không có gì, cho nên thiện với ác thôi.
Chúng ta muốn
thoát nó ra thì chúng ta phải sống toàn thiện. Toàn thiện thì nó không còn ác nữa
thì chúng ta mới gọi là Niết Bàn. Mà còn một chút xíu ác vậy thì chúng ta không
thể gọi là Niết Bàn được. Cho nên chúng ta ly dục mà dục nó còn một chút xíu vầy
thì Bảy Giác Chi nó không xuất hiện, cho nên chúng ta không nhập định được.
Cho nên những
người tu thiền mà nói rằng không có thực hiện được Bảy Giác Chi thì cái người
này tu thiền chỉ là ức chế tâm chúng ta thôi chứ không bao giờ mà có thiền định
được. Bởi vì Bảy Giác Chi là bảy cái năng lực Bồ đề, bảy cái năng lực giải
thoát, nó làm cho chúng ta làm chủ được tất cả mọi cái, chứ không phải là pháp
Bảy Giác Chi, mà đây là năng lực của Bảy Giác Chi. Các con hiểu không?
(24:41) Mà
từ cái pháp nào sinh ra? – Từ cái pháp Tứ Niệm Xứ, Tứ Niệm xứ, tu tập Tứ Niệm Xứ
mà nó sanh ra cái Bảy Giác Chi. Tại vì trên Tứ Niệm Xứ mà khắc phục tham ưu,
không còn tham ưu ở trên Tứ Niệm Xứ nữa, tức là thân, thọ, tâm, pháp của chúng
ta không có tham ưu nữa, không có đau khổ nữa, không có ác pháp ở trên đó nữa
thì Bảy Giác Chi nó sẽ xuất hiện, cho nên nó hoàn toàn nó ly dục ly ác pháp rồi.
Nó phải rõ
được cái Đạo Phật, cho nên từ Tứ Niệm Xứ nó mới bảy cái năng lực giác chi này
nó mới xuất hiện. Còn chúng ta có cái pháp tu Bảy Giác Chi, nhưng mà không phải
pháp tu Bảy Giác Chi đó để mà thực hiện bảy cái năng lực của Bảy Giác Chi mà chỉ
có Tứ Niệm Xứ mà thôi. Bảy Giác Chi đó, chỉ thực hiện bảy cái pháp mà Bảy Giác
Chi đó, chỉ thực hiện trên Tứ Niệm Xứ.
Bây giờ Trạch
Pháp Giác Chi, phải tác ý ra một cái câu gì đó. Bây giờ cái tâm của Thầy nó
đang ở tâm tham hay là tâm sân hoặc là cái thân của Thầy nó đang ở ác pháp, nó
đang bị đau, bị nhức Thầy phải trạch cái câu tác ý như thế nào để cho nó đúng
cái pháp đó thì tức là Trạch Pháp Giác Chi chọn lựa ra cái pháp, chọn lựa cái
câu tác ý ra. Bây giờ cái tay của Thầy đau thì Thầy nói: “Thọ là vô thường”,
tức là tác ý rồi chứ gì, “cái thân này không còn đau nữa” hay là “Tay
này không còn được đau nữa”, do đó thì Thầy bắt đầu tác ý rồi, tức là Thầy
trạch ra cho nó đúng. Bây giờ Thầy đau cái tay mà Thầy nói cái đầu nó có đúng
không!? - Không đúng!
Cho nên phải
nói cái tay, tác ý cái tay rồi bắt đầu bây giờ mới dùng cái pháp của Phật, dùng
cái Định Niệm Hơi Thở của Phật mà an trú cho nó để cho nó hết đau. Cho nên bây
giờ Thầy mới tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra”, thì lúc bấy giờ cái tâm chúng ta nương vào
hơi thở nhưng mà tác ý an tịnh để làm cho cái thân chúng ta an, thì cái đau này
chúng ta thấy không có đau nữa. Sau thời gian 1 giờ chúng ta xả ra thì cái mụt
nhọt này sẽ tan đi, nó không còn có sưng lên nữa, nó không còn ban đỏ nữa, nó
không còn làm mủ nữa. Do đó rõ ràng là nó có sức đề kháng của nó nhưng mà khi
tâm chúng ta được an trú trong sự an ổn. Còn tâm chúng ta cứ chú ý chỗ đau thì
nó không hết đâu.
(26:45) Đó
là cái phương pháp của Phật nó như vậy mà, nó rõ ràng là chúng ta đẩy lui được.
Như vậy là trên Tứ Niệm Xứ trên thân quán thân để mà khắc phục tham ưu, thì nó
phải bằng phương pháp này, thì chúng ta sẽ khắc phục được tham ưu. Mà khắc phục
được tham ưu nó không còn xảy ra nữa thì Bảy Giác Chi nó mới xuất hiện ra, chứ
nó còn một chút xíu này thì nó không xuất hiện đâu, đó là năng lực của Bảy Giác
Chi.
Còn cái pháp
Bảy Giác Chi mà chúng ta trạch ra hồi nãy đó, một câu, gọi là Trạch Pháp Giác
Chi. Chúng ta phải hiểu về Trạch Pháp Giác Chi, pháp thì có pháp giác chi và
năng lực của Bảy Giác Chi. Do chúng ta tu Tứ Niệm Xứ và trên Tứ Niệm Xứ mà tu tập
thì nó có pháp Bảy Giác Chi, nhưng mà cái năng lực của Bảy Giác Chi nó phải xuất
hiện ở trên Tứ Niệm Xứ, chứ không phải xuất hiện ở trong cái pháp Bảy Giác Chi.
Bây giờ các con hiểu được cái pháp Bảy Giác Chi và cái năng lực của Bảy Giác
Chi chưa?
Cho nên một
người tu Thân Hành Niệm họ đi như thế này, mọi bước đi rất kỹ như thế này, Bảy
Giác Chi xuất hiện, cái Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện, nó có cái lực đẩy cái
chân họ. Họ dở chân lên thì nó đẩy lên, họ để chân xuống thì nó hút xuống, đưa
tới thì nó đưa tới, … nó có Bảy Giác Chi. Rồi cái Khinh An Giác Chi, cái Hỷ
Giác Chi, cái Niệm Giác Chi, cái Định Giác Chi nó sẽ xuất hiện, cho đến cái Xả
Giác Chi, hoàn toàn nó xả sạch hết, thì cái tâm mình ly dục ly ác pháp thì cái
Trạch Pháp Giác Chi nó mới xuất hiện.
Lúc bây giờ
chúng ta chỉ cần hướng tâm đến đâu thì nó làm đến đó, chứ không phải là muốn nhập
định, mà chúng ta không có cái này mà nhập được. Bởi vì ý thức của chúng ta mà
diệt tầm tứ thì ý thức chúng ta phải ngưng, sáu căn chúng ta phải ngưng hoạt động.
Cho nên chúng ta mới dùng cái Trạch Pháp Giác Chi đó, tức là Bảy Giác Chi trong
đó có Trạch Pháp Giác Chi, chúng ta hướng tâm đến tịnh chỉ tầm tứ hoặc là diệt
tầm tứ thì ngay đó sáu căn chúng ta ngưng hoạt động liền tức khắc. Nó diệt liền,
cho nên chúng ta mới vào được Nhị Thiền, chứ đâu phải ai muốn vào Nhị Thiền là
vào.
Cho nên khi
chúng ta phải tu Tứ Niệm Xứ cho sung mãn rồi, có Bảy Giác Chi rồi thì mới nhập
được Nhị Thiền chứ không phải dễ, là tại vì chúng ta có đủ cái năng lực đó
chúng ta mới nhập được nó, không có đủ năng lực của Bảy Giác Chi thì không nhập
được.
(28:41) Cho
nên, chúng ta tu làm sao để có Bảy Giác Chi, bảy năng lực giác chi. Bởi vì Bảy
Năng Lực Giác chi có nghĩa là Bồ đề, mà Bồ đề là giải thoát. Bảy cái trạng thái
giải thoát của người ta, bảy cái năng lực của người ta, đâu có phải thường, chứ
đâu phải bảy pháp. Nếu bảy pháp thì chúng ta tu đâu có gì năng lực đâu mà gọi
là Bồ đề. Chúng ta tu đây mà nhiều khi chúng ta tác ý mà chúng ta không biết
cách nó cũng không hết đau nữa làm sao gọi là Bồ đề. Nó cứ đau nhức hoài mà gọi
là bây giờ tôi Trạch Pháp Giác Chi nó ra đây nó hết thì như vậy là sai rồi, đâu
có đúng đâu. Phải không?
Các con hiểu
cái chỗ mà Thầy muốn nói, Bồ đề là nó phải hoàn toàn giải thoát, nó làm cho
chúng ta không còn đau khổ nữa, thì mới gọi là Bảy Giác Chi chứ, mới gọi là Bảy
cái Bồ đề, Thất Bồ đề. Đó là phải hiểu như vậy mới đúng, thì như vậy rõ ràng là
chúng ta phải tu đúng cách, chứ không tu đúng cách thì không đạt được. Bây giờ
còn ai hỏi gì Thầy nữa không?
(29:41) …
(Không nghe rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét