590- TỨ NIỆM XỨ
(35:38) Trưởng
lão: Mà bất cứ một cái pháp nào, khi mà đến Tứ Niệm Xứ rồi, thì phải
cái mặt vọng tưởng với thùy miên, hôn trầm là không có, mới vào Tứ Niệm Xứ được.
Phật tử: Không có mới vào nó được?
Trưởng
lão: Không có.
Chứ còn có là nó tu Tứ Niệm Xứ không được. Cho nên vì vậy mà, các sư, các thầy
mà nói tu Tứ Niệm Xứ, à, các sư, mà các thầy mà còn hôn trầm, còn vọng tưởng mà
đè vô Tứ Niệm Xứ, quý sư, quý thầy tu sai pháp. Tu Tứ Chánh Cần mà cứ hô mình
tu Tứ Niệm Xứ.
Nó cũng trên
Thân quán Thân. Nhưng mà quán thân theo cái kiểu của Tứ Chánh Cần, chớ không phải
Tứ Niệm Xứ được. Còn Tứ Niệm Xứ bặt niệm, bặt hôn trầm, thùy miên, còn có một
cái sức tỉnh táo thôi. Thì lúc bấy giờ trên Tứ Niệm Xứ mới bảy ngày, bảy tháng,
bảy năm. Cho nên …
Phật tử: Tu đến mà không có hôn trầm,
thùy miên, lúc đó mới dám nghĩ tới đúng không?
Trưởng
lão: Mới dám
nói: “Tui tu Tứ Niệm Xứ”. (nghe không rõ).
Phật tử: Dạ, mình còn hôn trầm, thùy
miên là đừng rớ vô.
Trưởng
lão: Thì thôi,
thôi, đừng có nói: “Tôi tu Tứ Niệm Xứ”.
Phật tử: Vậy, đừng có nói nữa (nghe
không rõ).

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét