589- GIẢNG VỀ TỨ NIỆM XỨ
(58:10) Trưởng
lão: Cũng như nội cái mà tu Tứ Niệm Xứ thôi. Một cái người ngồi để tự nhiên
cái tâm mình thanh thản an lạc, vô sự. Tự cái hơi thở của mình ra vô mình cảm
nhận toàn thân của mình. Tức là trên thân quán thân, để tự nhiên. Còn mấy con cố
gắng mấy con để quán thân trên thân quán thân, để cảm giác thân của con như là
cái câu của đức Phật dạy: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm
giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Mấy con cứ cảm nhận toàn thân mấy
con ra vô như vậy, đâu gọi là trên thân quán thân. Thì lúc bấy giờ mấy con bị ức
chế rồi.
Chứ mấy con
để tự nhiên như thế này, mấy con nhắc: “Tâm thanh thản an lạc, vô sự”. Rồi
mình để tự nhiên, lúc bấy giờ cái tâm mình tự nó biết hơi thở ra vô, nó cảm nhận
toàn thân, để tự nhiên. Thì đó là nó đang ở trên Tứ Niệm Xứ nó nhiếp phục tham
ưu. Không còn cái tâm niệm ác nào mà xen vô chỗ đó được hết. Gọi là tự nó nhiếp
phục. Cho nên đức Phật nói: “Trên thân quán thân để nhiếp phục tham
ưu”. Ở đó là cái chỗ tự nhiên. Còn bây giờ bắt buộc nó thì tức là nó mất
tự nhiên. Mất tự nhiên thì nó không thể quán thân mà nó ức chế thân. Thành nó sai,
nó xê xích có một chút à. Nó một đường tơ đó mấy con, chứ không có phải đâu.
Cho nên khi
mà dạy mấy con, người ta theo dõi từng chút. Coi cái người này tu coi vậy có phải
ức chế tâm không. Nó ức chế tâm thì nó mất sự tự nhiên của nó, nó phải dụng
công. Nó dụng công để nó quán thân nó thì coi chừng. Cho nên hầu hết là bao
nhiêu cái trường hạ, ờ biết bao nhiêu trường thiền dạy mà về Tứ Niệm Xứ mấy
con. Ở bên Miến Điện đều là dạy ức chế không đó. Cho nên họ dạy sai như vậy cho
nên chứng quả A La Hán đâu có. Bởi vì cái lớp mà Tứ Niệm Xứ là cái lớp thứ bảy
trong Bát Chánh Đạo, nó là lớp xếp thứ bảy. Cái lớp này nó có đủ Thần Túc mà. Tứ
Thần Túc nó đủ hết. Mà họ dạy như vậy làm sao có Tứ Thần Túc được, chỉ có lọt
trong tưởng mà thôi.
Cho nên Thầy
thấy Thầy viết rất rõ rồi. Cho nên vì vậy mà khi mà dạy tới cái lớp mà Tứ Thần
Túc này, cái lớp mà Tứ Niệm Xứ này, thì coi như là theo dõi mấy con từng chút
đó. Cái tâm mà giới luật của mấy con phạm một cái là mấy con bị ức chế liền tức
khắc. Bởi vì cái lớp đó là cái lớp chuyển qua cái lớp định mà, lớp Chánh Định rồi.
Thành ra nó phải theo dõi mấy con từng li, từng tí trong khi mà dạy mấy con, chứ
nó không phải dễ. Nó không phải dễ đâu.
(1:00:08) Phật
tử 2: Cái lớp Tứ Niệm Xứ thì cư sĩ tụi con đâu có tới đó được Thầy.
Trưởng
lão: À, được chứ
con, nhưng mà cái hoàn cảnh của con. Bây giờ cái hoàn cảnh của con, con cháu vậy
là con tu không có được đâu. Con vô cũng không thấu đâu. Bởi vì nó làm động con
rồi.
Phật tử 2: Dạ, với lại con nghĩ là để giữ giới
luật được thì chỉ có người tu sĩ.
Trưởng
lão: Thì nói
chung là giới luật phải nghiêm chỉnh rồi đó. Tức là con phải trải qua con học
những cái giới luật, con thấm nhuần rồi thì con mới vô được Tứ Niệm Xứ. Mà nếu
mà cái giới luật mà chưa có thấm nhuần mà vô Tứ Niệm Xứ là bị ức chế rồi. Nó
quan trọng lắm. Cho nên bây giờ hoàn cảnh gia đình con như vậy thì chỉ có thể
tu Chánh Kiến, Chánh Tư Duy thôi. Để cho mình dùng cái tri kiến của mình xả
tâm, mình xả cái tâm của mình.
Thí dụ như
Chánh Kiến, mình thấy mọi sự, mọi pháp xảy ra mà tâm bất động, nhờ cái hiểu biết
của mình. Chánh Tư Duy là mình suy nghĩ để mọi chướng ngại pháp ở trong tâm
mình nó xả ra, để cho mình đem lại cái đời sống của mình bất động, nó an ổn. Đó
là con chỉ học hai lớp này thôi. Chứ còn tới lớp nữa thì chưa được. Đó là hoàn
cảnh gia đình, tùy theo.
Cho nên tới
cái lớp Chánh Niệm hoàn toàn là như người tu sĩ thì mới được. Nghĩa là bỏ xuống
hết, hoàn toàn mình chỉ còn có ba y một bát, coi như đời sống không còn gì hết.
Nghĩa là đời sống thế gian mấy con chỉ còn có xuất gia mà thôi. Mặc dù mấy con
không cạo tóc, mặc áo tu sĩ, nhưng mà mấy con phải sống đúng đời sống đó thì mấy
con mới vô Tứ Niệm Xứ mới được.
Cho nên có
nhiều người cũng cạo tóc xuất gia, mặc y áo mà giới luật không nghiêm chỉnh vô
Tứ Niệm Xứ cũng bị ức chế hết. Cho nên tu sĩ mà còn ham tiền, ham bạc, còn cất
giữ tiền bạc, còn ăn uống phi thời, còn thích đi nói chuyện thì tu sĩ này vô Tứ
Niệm Xứ là cũng bị ức chế. Còn bây giờ con cư sĩ, mà con giữ gìn giới luật con
nghiêm chỉnh thì con sẽ làm tốt, chứ đừng nói. Bởi vì tu sĩ mà cái hoàn cảnh
con như cư sĩ. Con không cần. Tới trưa con cái cho một bữa cơm ăn, không cần
ngon dở, ăn để sống, không có chê, khen gì hết, ăn để sống, không cần gì nữa.
Thì cái tâm con sẽ đi vô Tứ Niệm Xứ. Mặc dù con không xuất gia nhưng mà vẫn tới
nơi, tới chốn mấy con.
(1:02:08) Phật
tử 2: Con thì con thấy hoàn cảnh của tụi con bên Úc, tụi con cũng khó. Ví dụ
như là muốn thực hiện được việc xin ăn ngày một bữa rồi ai cho mình?
Trưởng
lão: Khó lắm. Bởi
vì chỉ bây giờ có con của mình nó mới cho mình thôi.
Phật tử
2: Dạ mà con
mình thì nó cũng đâu có phục vụ mình, nó cũng phải đi làm.
Trưởng
lão: Bởi vậy,
nó đi làm nó sống. Nó cũng đâu có phục vụ
Phật tử
2: Dạ nó cũng
phải đi làm suốt, rồi tối mới về nó mới nấu cơm nó ăn. Chứ không có như bên đây
mình xá một chút rồi có người mình xin bữa cơm. Hay là nhà người ta nấu lại
mình xin được.
Trưởng
lão: Bởi vậy mới
được con, còn bên đó không được. Bởi vậy bên đó nếu mà có một cái chùa, rồi cái
chùa đó, người ta sẽ lo lắng. Có một cái Ban đời sống người ta lo lắng cho cái
đời sống của một số người cư sĩ đến đây tu tập. Thì mấy con vô đó, mỗi người
lãnh cái thất như Tu viện Chơn Như vậy đó. Đó bắt đầu vô đó, thì bắt đầu mình mới
xét mình lần lượt. Lần lượt mình tập thấm nhuần, thấm nhuần lần cái đời sống
quen lần rồi mình bắt đầu. Cứ tới giờ ăn cơm là mình đi ra đó người ta sắp sẵn
cho mình, một bữa ăn của mình bao nhiêu, một mâm cơm cho mình đủ ăn. Cho nên
mình không còn lo. Chứ mình còn lo ăn nữa thì thôi rồi cũng không được.
Cho mình bữa
ăn ngon dở mình không biết, mình không có nghĩ gì đến cái vấn đề, thì cái đó tu
mới được con. Chứ còn con mà nấu ăn thì con không tính sao được. Bây giờ phải
rau, phải này kia nọ, hễ tính rồi thì cái đầu chạy theo cái món ăn rồi. Thì nó
không được. Còn cái kia, không biết người ta bữa nay cho mình ăn gì mình cũng
không cần đòi hỏi. Cái đó nó mới đúng. Nói chung là cả một cái đất nước mà chỉ
có một cái Tu viện mà nó tạo ra đời sống như vậy thôi. Rồi cái phương pháp tu
như vậy nó phù hợp nữa. Mà thế mà giới luật còn, không còn vi phạm sai. Huống hồ
mà sống trong những cái hoàn cảnh kia làm sao mà, giới đủ thứ loại mà nó phạm hết.
(1:03:59) Phật
tử 1: Con cũng biết rằng bắt đầu tất cả đều bắt đầu từ cái giới. Mà tụi
con thì giới luật cũng chưa có tròn. Giới luật chưa được tuân thủ miên mật,
cũng còn những cái tâm dục chưa tiến bộ được. Thành ra cái luyện tập nó không
tiến bộ được.
Trưởng
lão: Đúng vậy
con. Giới luật mà nó không nghiêm chỉnh không tiến bộ được đâu. Mình tu thì tu
chứ nó giậm chân, nó đứng tại chỗ đó. Nó được chút nào đó thôi rồi cái bắt đầu
nó đứng đó, nó không tiến tới được nữa. Mà giới luật thanh tịnh thì tiến tu lắm
mấy con. Tới chừng đó mình, cái thân tâm của mình, cái tâm của mình nó có cái nội
lực kỳ lạ lắm, nó mạnh lắm.
Thí dụ như
con muốn gì đó thì thân tâm con nó sẽ làm cho con luôn. Trong ý muốn của con là
hướng tâm, nó muốn thôi chứ nó chứ chưa phải là nói ra bằng lời đâu. Thí dụ như
bây giờ cái thân con nó đau cái tay này, con chỉ muốn cái tay mình không đau nữa,
là nó không đau nữa. Nó hay vậy đó. Muốn theo ý, trong cái ý mình muốn là hướng
đó, gọi là hướng tâm, chứ mình chưa nói: “Thọ là vô thường, cái tay này
đừng có đau”. Đó là tại mình dùng pháp, cho nên đó là pháp tác ý, mình
tác ý ra lời. Con hiểu không?
Còn cái kia
đó mình tu mà cái giới luật nó nghiêm chỉnh, nó thanh tịnh rồi. Trong đầu mình
muốn: “Cái tay này không có đau à”, thì nó không đau. Chỉ muốn
thôi chứ chưa tác ý đâu. Gọi là hướng tâm, mình hướng tới không đau. Nó có cái
nội lực của nó đó con. Nhưng mà giới luật không nghiêm chỉnh thì nội lực không
có. Bởi vì cái tâm của chúng ta nó hết tham, sân, si, mà cái tâm mà hết tham,
sân, si là tâm thanh tịnh, mà tâm thanh tịnh thì phải có cái lực đó. Cái nội lực
đó gọi là Dục Như Ý Túc. Muốn là được, muốn là được, dục như ý mà, muốn là được.
Nhưng mà người ta không có muốn tiền, muốn bạc, muốn danh muốn lợi đâu. Người
ta muốn cho cái thân tâm người ta bình an, không có đau khổ, ray rứt, đó là muốn.
Nó gọi là Dục Như Ý Túc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét