587- TÍCH TẬP - KIÊN CỐ - SUNG MÃN TỨ NIỆM XỨ
(01:04:32) - *Hỏi:*
Phải tu tập Tứ Niệm Xứ như thế nào cho sung mãn, tích tập, kiên cố?”
Trưởng
lão: À! Tu tập
Tứ Niệm Xứ mà cho nó sung mãn, cho nó tích tập được, nó kiên cố được thì phải bền
chí, phải bền chí!
Hiện bây giờ
mấy con đang tu tập Tứ Niệm Xứ, lúc nào cũng lấy Tứ Niệm Xứ làm cái thời gian để
mà tu nhiều nhất hơn các pháp kia. Các pháp kia chỉ chẳng qua là để đẩy lui những
chướng ngại pháp thôi, chứ không phải các pháp kia đang tu, mà tu Tứ Niệm Xứ là
chính.
Cho nên vì vậy
nó mới tích tập, tích tập là nó hợp lại cái trạng thái đó mỗi lần một chút, mỗi
lần một chút thành ra cái trạng thái nó dài ra, tức là trạng thái thanh thản,
an lạc, vô sự của Tứ Niệm Xứ đó. Mỗi lần mình tích tập chừng 5 phút, 3 phút, rồi
10 phút, rồi 30 phút, tích tập cứ lần chút, lần chút, nó tích tập lại, nó mới
sung mãn được. Con hiểu chỗ tích tập không?
Tích tập là
gom góp lại, tôi bữa nay tôi tu được 5 phút thanh thản, ngày mai được 5 phút
thanh thản, bữa kia được 5 phút. Nó góp lại, bữa nọ thì được 1 giờ, 30 phút hay
1 giờ, 2 giờ, 3 giờ. Nó gom lại, gom lại, tích tập nó… Chứ không phải là mấy
con muốn cái được liền đâu, nó tích tập.
(01:05:41) Cho
nên bây giờ nói: “Tôi ngồi suốt tâm tôi thanh thản, an lạc, vô sự 12 tiếng đồng
hồ, Nhất dạ hiền, một đêm đó, không làm được đâu, phải tích tập. Mà khi tích tập
nó kiên cố được rồi, tức là nó sung mãn, nó sung mãn cho nên con ngồi 12 tiếng
đồng hồ dễ dàng lắm!
Cho nên chữ
“tích tập”, “kiên cố”, “sung mãn”. Con hiểu chỗ này!
Vì vậy mà chữ
tích tập là mình góp nhặt lần chút, lần chút. Bữa nay tôi ngồi tu tôi góp được,
tôi giữ tâm được 5 phút thanh thản, ngày mai tôi 10 phút, bữa kia tôi 5 phút. Một
lát nữa tôi giữ được 5 phút. Con thấy bây giờ con tu được 5 phút, lát nữa 10
phút. Bây giờ tới chiều nhiều lần, mà nhiều lần được vậy đó là con tích tập lại,
con hiểu không? Chứ không phải là một lần đâu.
Ở đây, Đức
Phật dạy rất rõ đó mấy con, chỗ này là cái chỗ mà con hỏi rất kỹ đó. Nghĩa là đừng
có vội mà muốn mà kéo dài lên một lần đâu, mà mình cố gắng mình tu tập đừng có
bị ức chế nhưng đó là sự tích tập đó, từng chút, từng chút, nhưng mà lần góp dần,
góp dần, góp dần thì nó sẽ kiên cố, nó sẽ sung mãn chứ không có gì. Hiểu được
như vậy mấy con thấy cái sự tu tập mình nó không có… không khéo nó chơ vơ, nó
không hiểu, không ngờ là mình đang tích tập mà mình ngỡ sao lại mình tu sao nó
không kéo dài được? Mình đang tích tập mình gom lại từng chút, từng chút để nó
thành ra, để nó tập hợp ra thành được cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự
dài chứ. Phải tích tập nó!
(01:07:02) Thì
đây là Đức Phật đã dạy cho chúng ta biết cách tích tập. Góp lại, bữa nay góp lại,
hay hoặc là giờ này mình góp lại 5 phút, lát nữa mình góp lại 5 phút thanh thản,
lát nữa mình góp lại được 10 phút, rồi lát thì 3 phút, lát 2 phút. Nhiều cái
thanh thản đó mà tích tập lại, con hiểu không?
Tích tập lại
thì nó sẽ kiên cố và nó sẽ sung mãn. Mà sung mãn rồi thì 12 tiếng đồng hồ thì
nó đủ đạo lực, tức là nó có Tứ Thần Túc mấy con. Chừng nó có Tứ Thần Túc rồi nó
dễ rồi! Cho nên khi mà tâm định tĩnh, nhu nhuyến dễ sử dụng, tức là tâm thanh
thản, an lạc, bất động rồi; tức là nó tích tập nó kiên cố rồi, nó không còn bị
ác pháp tác động nó được nữa là kiên cố rồi đó mấy con. Do đó bốn chỗ Thân, Thọ,
Tâm, Pháp của các con sẽ sung mãn. Phải không?
Bây giờ, đó
là những điều Thầy mà trả lời, do chú Nhuận hỏi. Thì mấy con thấy, mọi người đều
là hiểu được cái chỗ… mình tu mà, mình biết mình đang tích tập chứ đâu phải
mình đang có cái này đâu, tích tập nó từng chút, gom nó lại, gom nó lại từng
chút. Đó, khi hiểu được như vậy thì mấy con thấy: “Tôi tích tập nhiều là tôi
mau, mà tôi tích tập ít thì tôi không đạt”, có vậy thôi!
Cho nên mấy
con siêng năng, bền chí tu thì mấy con sẽ đạt. Còn mấy con lười biếng: “Mấy con
thấy, tui tu hoài mà sao không được?”. Mà tu có một chút thôi không có chịu
tích tập. Coi như là mình không chịu gom góp bỏ ống, thì làm sao cái ống tiền
mình có được, có phải không?
Còn này mình
tích tập, mình bỏ ống cứ có đồng nào, 1 ten nhỏ tôi cũng bỏ vô, mà 2 xu tui
cũng bỏ vô, tôi bỏ ống riếc cái ống tiền tôi nó đầy! Các con hiểu chỗ Đức Phật
muốn nói không?
Bởi vì tu Tứ
Niệm Xứ là mấy con phải hiểu như vậy chứ, mấy con muốn liền đâu được. Phải hiểu
rõ như vậy!
Cho nên vì vậy,
càng siêng năng, càng tu tập thì càng tốt chứ có sao đâu, mình có ức chế đâu.
Đó! Thì như vậy là Thầy trả lời hết mấy câu hỏi của con. Ráng cố gắng tu tập mấy
con! Như vậy là Thầy trả lời chung cho mấy con đó, một người hỏi là bao nhiêu
người học mấy con.
Rồi, mấy con
còn hỏi Thầy gì nữa không? Nghĩa là xong rồi là Thầy đi liền đó con.
(1:08:59) Tu
sinh: Nay cũng như Thầy nói vậy là cũng như bây giờ, mình tu tập mình
phải tích tập. Tích tập mà cũng như nó được vài bữa bắt đầu nó có lắm chuyện,
chuyện này, chuyện kia hay nó bệnh đau này kia bắt đầu nó mất. Cái bắt đầu lâu
lâu cái được vài bữa cái nó lại mất, vài bữa nó mất…
Trưởng
lão: À! Cái đó
nó mất là tại con, bây giờ nó đau con cũng giữ tâm thanh thản được chứ đâu phải
không. Mà giữ, Thầy nói bây giờ mà giữ 1 phút nó cũng là con gom thêm đó. Thầy
nói một ten, một xu cũng bỏ ống chứ gì. Một trăm con cũng bỏ ống, một triệu đồng
con cũng bỏ ống, con cứ bỏ ống hết đi. Bây giờ đau thì con tu ít, có gì đâu,
con cũng bỏ ống nó thêm đó chứ, nó đâu có mất đâu.
(01:09:37) Tu
sinh: Nhưng mà nhiều khi đau hay là nó kiếm chuyện này, chuyện kia cái
nó không còn cái thanh thản nữa.
Trưởng
lão: À! Nó
không còn thanh thản thì coi như con không bỏ ống, thì nó có bao nhiêu nó còn
bao nhiêu thôi, chứ nó đâu có mất! Phải không?
Đây, bây giờ
thí dụ như con bỏ được 10 đồng ở trong ống con rồi, mà bây giờ con không bỏ nữa
thì ống con nó không có thôi, phải không? Tại vì chuyện này, chuyện kia nó bật
con ra, nó không bỏ ống. Thì cuối cùng con lại lấy trong đó con xài ra nữa, đó
mới chết đó chứ! Đập ống ra…
Phải không?
Lúc bấy giờ nó lại không bỏ vô, mà nó lại lấy ra nó xài chứ. Cái đó là cái dở
đó, bởi vì ông Phật bảo mình tích tập, chứ đâu có bảo mình không tích tập. Cho
nên mình tích tập được bao nhiêu thì nó có bấy nhiêu đó rồi, chứ nó không có mất
đâu. Con nhớ, tu Tứ Niệm Xứ mà, con tu được bao nhiêu nó còn bao nhiêu chứ nó
không mất đâu. Nhưng mà để cho nó được tới sung mãn, kiên cố sung mãn đó thì nó
phải… cũng như bây giờ con dự định con phải tiết kiệm cái số tiền của con đó
là một tỷ bạc, mà giờ con mới bỏ được có 10 ngàn hà, rồi con lại không có tiếp
tục bỏ nữa thì cái ống tiền làm sao mà có được một tỷ bạc!? Trời đất ơi!
Bởi vì đức
Phật bảo mình siêng năng, chuyên cần, kiên cố để cho mình siêng năng mình cứ
mình cố gắng mình bỏ vô. Thì có gì đâu! Cái này nó không có mất công, mất sức
gì con nhiều đâu, bởi vì con có tu gì, ngồi chơi thôi. Nhưng mà nó thanh thản.
Chỉ có bất động, tại vì con không muốn thôi. Con bị dục, con chạy theo dục thì
con không bỏ vô được.
(01:11:09) Tu
sinh: Nghiệp nó sai khiến bạch Thầy!
Trưởng
lão: Có! Có
nghiệp chứ không phải không nghiệp. Nhưng mà vì cái nghiệp nó sai khiến, nhưng
mà mình mình phải chấm dứt cái nghiệp! Bởi vì phải chấm dứt, mình biết cái nghiệp
này nó làm mình hao tài tốn của nè, bây giờ không có chơi cái thứ này nữa, mà
bây giờ mình phải dành dụm nè. Bây giờ thí dụ như cái nghiệp nó sai con: Ba thằng
bạn bè nó tới rủ đi uống rượu, uống rượu thì phải hao tốn chứ gì? Nhất định là
không chơi, không chơi thì đâu có hao tốn, mà không hao tốn thì có thừa, bỏ vô.
Có phải không, đó là nghiệp chứ gì? Thầy đem một cái ví dụ mấy con thấy rõ
không. Ờ, nó dụ, nó rủ mình. Nhưng mà tao biết mày là nghiệp, tao không có chơi
đâu! Mà không chơi thì thanh thản này, bỏ vô. Có gì đâu!
Tu sinh: Bạch Thầy! Có một thằng nó tới
nó rủ thì mình không sao, nhưng kéo thêm một thằng nữa mình cũng giữ kiên cố,
nhưng mà nó kéo mười thằng cái mình hết kiên cố, mình quay mòng mòng, nó khiên
mình đi luôn.
Trưởng
lão: Như vậy rõ
ràng là mấy con không có đủ nghị lực. Biết mấy thằng bạn xấu, mà cứ đi theo
chơi với nó thì mấy con là điên đảo! Phải không? Đã mình biết tu rồi: “Mấy
cái thằng này, tao không có chơi với mày nữa, nhất định tao phải bỏ ống chứ tao
không có tiêu phí như thế này”.
(1:12:24) Tu
sinh: Mình nói: “Thôi, tao không đi đâu!”, nói: “ Mày
không đi tao khiêng mày”. Một thằng, hai thằng hai tay hai chân khiêng đi.
Trưởng
lão: Khiêng, “bây
giờ, mày khiêng tao nằm xuống đây, ôm gốc cột mày kéo tao không được!”. Mình
phải bền chí, kiên trì chớ!
Chẳng hạn
bây giờ, Thầy nói cái nghiệp nó như thế này nè: Cái thân của mình nó không đau
thì thôi mà nó đau nè, thì bắt đầu bây giờ mình mới ngồi dựng thân mình
lên: “Tao không có nằm đâu, nhất định là chết bỏ!”. Phải
không?
Vì vậy mà
tao cố gắng tao giữ, đó là nghiệp lôi, nó lôi mình nằm xuống; nó lôi mình đi nhậu
nhẹt; nó lôi mình đi chơi với mấy thằng bạn; nó lôi mình: “Ờ, bây giờ
tao làm Phật sự, mà bây giờ ở ngoài kia nó vậy, vậy… Nhất định là mày lôi gì
lôi, tao biết tao chưa có làm chủ được đây nè, tao còn khổ lắm nè. Mày lôi đi,
tao không được, tao dành dụm tiền bạc tao làm cái chuyện này chớ như vậy tao
làm cái chuyện lớn không được. Tụi bây dừng lại! Tao không tham gia với tụi bây
đâu. Bây làm gì làm tao không làm. Bây giờ tao cần phải có đủ cái số tiền này
tao làm cái chuyện lớn, mà bây giờ tao cứ tham gia tụi bây hoài tiền tôi hao hụt”.
Con hiểu không?
Bởi vì trong
kinh Đức Phật dạy rõ lắm: “Tích tập” mấy con. Cho nên, các con không tích tập
các con bị nghiệp lôi rồi các con cứ thả lỏng nó rồi. Mấy con không bỏ vô ống nữa
thì thôi rồi. Thôi, cái ống tiền mai mốt các con đập đi nhậu nhẹt luôn cho rồi.
(01:13:39) Tu sinh:
Dạ, tập cách bạch Thầy! Con thấy giống như nó mời mình nhấp môi chút thôi, thôi
tao nhấp môi một chút thôi nhe, nhấp một chập cái hết một ly, hết ly xong biểu
thôi thêm một lít luôn.
Trưởng
lão: Rồi! Đó là tiền
của trong đó dốc ra nhậu, bây giờ mới đập heo tiết kiệm, heo bỏ ống đó lấy ra
nhậu.
Tu sinh: Đãi luôn bạch Thầy!
Trưởng
lão: Đãi luôn
chứ! Đúng là mấy con bị nghiệp vật, điên đảo đó!
Cũng như bây
giờ con thấy ở ngoài Hà Tĩnh, mấy bác mấy chú ngoài ở đó tranh làm gì làm, nhất
định là tôi không tham gia, tôi nhất định là tôi ở đây tôi tu thôi. Mà tham gia
tức là con coi như đập ống đi ra rồi.
*Tu sinh*: Nó
quay mòng mòng hà Thầy, ở đây nó cũng quay mòng mòng.
Trưởng
lão: Thì quay
quay, nhất định là mày quay gì quay tao nhất định là không tham gia.
Tu sinh: Bạch Thầy! Sao mà con ở đây nó
cứ quay mòng mòng mà con về nhà con là nó không có quay?
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Con về nhà nó không quay là tại vì nó dụ con. Cũng như mà mình uống nhấp miếng
rượu cái nó đã…
Tu sinh: Ở đây nó quay hoài, nó cứ suy
nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác.
Trưởng
lão: Đó vậy đó!
Cho nên mình ở đây, bởi vì nó suy nghĩ chuyện này đến chuyện khác, con mới đưa
thành cái đề tài Định Vô Lậu, phải có phương pháp chứ để cho mình bảo vệ được,
đặng mình bỏ ống vô chứ, mình tích tập được. Còn này không có chịu, thôi bây giờ
đi ra kia chút cho nó im, thì đúng là mình nhấp môi chút cái nó im. Mấy con
điên đảo vậy! Hiểu chưa?
(01:15:04) Mà
Đức Phật dạy như vậy rất rõ mấy con: “Tích tập Tứ Niệm Xứ” mấy con. Chứ
không phải không đâu!
Cho nên vì vậy
mình cứ cố gắng mình tu tập là mình cứ thêm vô chứ không có bớt ra, đã tích tập
mà. Nghĩa là Thầy nói như vậy mấy con biết 1 phút, 1 giây, 1 giờ nó điều là gom
lại hết nó không mất cái của mấy con tập đâu, nó không mất! Cứ mình bỏ được bao
nhiêu thì nó nằm trong ống của mình thôi chứ nó không mất đi đâu hết.
Mà chờ cho
mình bỏ đầy đủ cái số tiền rồi, ví dụ như một tỷ mình sẽ làm được công việc
này, mình bỏ cho được một tỷ thì mình mở ra, thì coi như mình đã làm được công
chuyện lớn rồi. Còn bây giờ mới có 1 triệu bạc, mà 1 tỷ bạc mà mới có 1 triệu bạc
thì nhằm nhò gì, mà lo mà đập ống ra mà lấy mà làm, thì tiêu hết còn gì!
Tu sinh: Nghiệp nó xoay mình đủ thứ bạch Thầy!
Xoay giống như bông dụ vậy.
Trưởng
lão: Nó xoay
thì không sợ con, mà sợ mình không có đủ sáng suốt mà thôi. Nó xoay mình biết
nó xoay thì dễ lắm! Sợ nó xoay mà mình thấy, mình luận đó: “Tôi phải làm cái
này, tôi phải làm cái kia”. Dùng Phật pháp mình nó luận, nó làm cho mình mê
mờ con, cái chỗ đó là chỗ Vô minh, cái chỗ nó mê mờ đó, sợ cái chỗ đó lắm!
Cho nên khi
mà nó xoay mình biết, biết rõ đây là cái gì, gì mình biết thì nó không xoay
mình nổi. Mà nó xoay mình mà mình chạy theo tức là mình bị mê rồi, thiếu tỉnh
giác rồi, sự tỉnh giác không có. Vì vậy cho nên mấy con ráng nỗ lực tu mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét