96- 13- BIẾT XẢ TÂM TRONG CẢNH ĐỘNG THÌ KHÔNG DÍNH MẮC ÁC PHÁP
(52:00) Cũng
như, thí dụ như Thầy nhắc lại các con thấy, khi mà cô Từ Đức, Thúy và Trang, nó
không có xả được cái tâm của mình, có chút à, rồi các con, các thầy cũng thấy rất
rõ.
Khi xin phép
ra đi rồi, thì bắt đầu dự định là cái chương trình của mình ra cái khu đất của
Tùng nó mua ngoài đó để cất nhà ở. Nhưng mà ra đó đâu phải nó làm vừa ý cho
mình liền được đâu, làm khổ ở đó, không nước, không điện, rồi xa làng xóm thì
không ở được, nó đều cất rất khó.
Rồi bây giờ
mới về đất của cô Diệu Hảo để mà ở, thì về đó phải cất nhà cất cửa, cho đến hôm
nay cũng vẫn chưa yên mà nó xảy ra nhiều cái sự kiện, có thể nói rằng nó đâu có
ổn.
Thay vì bây
giờ cô Út dời ra trước ở, ở sau ra trước, mình cứ ra trước, thì tức là sắp xếp
một hôm, hai hôm thì ổn định rồi, thì mình cứ chuyên tu, lấy cái đối tượng
trong cái sự việc đó mình tu tập, thì tức là mình cũng vẫn yên ổn, đâu có cái
chỗ mà lăng xăng, lích xích như bây giờ, cho đến giờ phút này chưa có tạm yên
gì hết, nhà cửa cũng chưa có xong xuôi gì hết.
Nó đâu có
đơn giản đâu, thời gian nó rất mất, mà nó làm cho tâm mình bị động rất nhiều động
đủ cách động.
Nên người ta
cứ ngỡ tưởng đứng núi này trông núi khác, mình ra rồi thì chắc chắn mình sẽ có
một nơi yên ổn tu tập. Mình tu tập mình nhập thất, ở trong thất có người hộ cơm
cho mình ăn, mình khỏi làm khỏi gì hết, mình tu. Tu như vậy chắc chắn là không
bao giờ mà, nếu mà thành tựu thì từ lâu đã bao nhiêu người về đây tu tập người
ta đã hộ cơm, khỏi có nấu cơm khỏi gì hết, họ đã giải thoát hoàn toàn rồi.
Nhưng sự thật
ra đâu có, cái chuyện đó đâu có đâu. Có nhìn người nào đi, thì các Thầy cũng đã
thấy rằng, cái vấn đề đó không có đâu. Mà phải xả cái tâm của mình chớ không phải
là ở chỗ mà mình ngồi trong thất, mình nhiếp tâm, mình thiền định rồi mình sẽ
được giải thoát, không phải đâu. Nếu mà mình ở trong thất mình không biết xả
tâm của mình thì mình cũng chỉ ức chế tâm mà thôi chớ không giải thoát.
Đó thì, các
con thấy, từ cái chỗ đang ở trong cái cảnh giới tu tập yên ổn, từ ở sau mà dời
ra trước có chút xíu rồi mình yên tu mình nỗ lực thì nó lấy lại bình thường như
thường, và ngay đó là mình đã thấy mình đã xả tâm, mình sẽ được giải thoát,
không có còn một cái pháp nào mà làm cho tâm mình nó bị dao động hết.
Còn cái này
bị dao động ngay liền, bị dao động rồi từ cái dao động này nó sẽ tiếp nối cái
dao động khác, nó làm đủ thứ dao động chớ không phải là không dao dộng.
Rồi đây
không biết cuộc đời nó sẽ trôi lăn như thế nào, mang tiếng tu hành mà không đi
đến đâu, rồi đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo, cuộc sống dở dở ương ương, gàn
gàn không biết như thế nào.
Gần bên Thầy
còn chưa được giải thoát, xa Thầy làm sao giải thoát được, biết làm sao mà Thầy
ở đâu mà đi tìm, đâu có chuyện mà dễ dàng đó đâu. Cho nên ngay bây giờ mà không
có nhẫn nhục được thì làm sao mà tìm sống gần bên Thầy được, đó là những cái
khó. Cho nên ở đây Chánh Tâm đã thấy được điều này.
“Vào đến
đây tu tập tâm con có sự giải thoát rõ ràng, cùng với hiểu biết thêm về đường lối
và cách thức tu tập, tâm nguyện con càng có ý thức cầu giải thoát khỏi khổ đau
của cuộc đời này, cần phải từ bỏ gia đình, sống không gia đình, sống khép mình
trong giới luật và phải sống ở bên Thầy.”
Đó, một cái
nhìn sáng suốt của Chánh Tâm, nó đã thấy được cái điều đó, phải sống ở bên Thầy.
Nói thật sự ra trên con đường mà tu tập này mà nếu sống xa Thầy, dù là trong một
ngày cũng là một cái bất lợi cho các con chớ không phải, nghĩa là có sai là Thầy
có nhắc liền. Mà sống xa Thầy trong một ngày thì các con sẽ tu không biết chừng
nào mà tới đâu, Thầy nghĩ rằng không biết chừng nào tới đâu.
Nói là nói,
dạy là dạy vậy, nhưng mà có một cái bóng, một cái tàn cây bồ đề, nó sẽ che rậm
mát cho các con tu. chớ nếu mà không có tàn cây bồ đề thì chắc chắn ai là che
chở cho các con trên bước đường tu? Đâu phải các con cất cái thất rồi vào đó tu
là nó che chở cho sao? Không có đâu. Có cái tàn cây bồ đề cho nên mà do đó các
con không có lo đói, lo no, lo gì cả hết. Chỉ có tùy thuận, bằng lòng, vui
trong cái cảnh của mình đang nỗ lực thực hiện đối với các pháp để làm chủ thân
tâm của mình.
Như các con
bên nữ, các con thấy, các con vui vẻ sống, luôn luôn tùy thuận, nhẫn nhục, bằng
lòng trong mọi cái hoàn cảnh của mình, lúc nào cũng nỗ lực thực hiện để cái tâm
của mình trong thiện pháp, lúc bấy giờ các con sẽ thấy giải thoát hoàn toàn chớ
gì. Đâu có một cái ác pháp nó đến thì nó đến, mặc nó, chúng ta giải quyết chớ đừng
để tâm chúng ta dính mắc nó là được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét