97- 14- NGUYỆN VỌNG CỦA PHẬT TỬ XIN THEO THẦY TU HÀNH GIẢI THOÁT
(56:55) “Nhưng
khi nghĩ tới lời dạy của Đức Phật không làm khổ mình, không làm khổ người, tâm
lòng con dao động, choáng váng, nhưng ý thức mong muốn xuất gia của con không từ
bỏ được, nên con luôn bị ám ảnh bởi ác pháp này. Con ghi lại những lời này
trình Thầy, nhờ Thầy giải tỏa tâm trạng cho con và Thầy quyết định cho con!”
Đó thì các
con nghe đến chỗ này các con thấy như thế nào? Hoàn cảnh của chú Chánh Tâm có một
vợ một con, một đứa con.
Cho nên Phật
dạy là không làm khổ mình, khổ người mà bây giờ đi tu, tức là vợ còn trẻ, con
còn nhỏ như vậy, bây giờ mình làm sao đây? Nếu mình bỏ mình đi, tức là làm khổ
người. Cho nên cái câu nói này chú nghĩ suy ngẫm, chú thấy rất là khổ.
“Tâm lòng
con lại lao đao, choáng váng những ý thức mong xuất gia của con không từ bỏ được,
nên con bị ám ảnh bởi ác pháp này. Con ghi lại những lời này trình Thầy, nhờ Thầy
giải tỏa tâm trạng cho con và Thầy quyết định cho con.
Gia đình
nhà con, bố con đã mất, mẹ con có thể ở với các anh chị của con, nhà có sáu anh
em. Vợ con năm nay 26 tuổi và một cháu gái 5 tuổi. Cô ấy rất trẻ, do vậy việc
đi lấy chồng sẽ không có mấy khó khăn. Cuộc sống của hai mẹ con cũng không mấy
khó khăn, gia đình cũng có đầy đủ tiện nghi, sức sống.
Đức Phật
cũng đã dạy rằng cuộc sống của con người chỉ là duyên tan hợp diễn biến theo
luân hồi, để vay trả, trả vay, nên không có gì thực ở trong đó. Con nghĩ đời
con cứ trả rồi lại vay, thì làm sao mà chấm dứt được sự khổ đau của kiếp con
người? Để làm tròn bổn phận đối với đời thì chỉ có đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới
hết được phận sự.
Và cứ như
vậy mãi tiếp diễn, ngày hôm nay còn khỏe mạnh, còn có Thầy ở bên, việc tu hành
còn đầy khó khăn. Sau này già yếu và Thầy đã nhập diệt thì còn hy vọng gì mà
đòi tu tập. Được thân người là khó, được gặp Thầy, được gặp Chánh Pháp là một
điều khó gặp ở đời, con không muốn bỏ qua giây phút này. Thân con khổ đau, gia
đình, họ hàng và mọi người cũng đều bị khổ đau mà không hề hay biết, nên con
cũng chẳng muốn nấn ná ở đời nữa.
Con biết
rằng việc tu hành theo Chánh Pháp là một việc làm khó khăn, gian khổ vô vàn, bởi
dục lạc ở thế gian ngày nay lại quá nhiều và quá cuốn hút, và cũng bởi cái thân
này là thân được huân tập biết bao dục lạc từ bao đời kiếp. Nhưng đã có Thầy là
người tu hành và đã chiến thắng, nay con ước ao để được theo Thầy, để cũng được
giải thoát như Thầy.
Con suy
tư thấy rất rõ, rõ ràng chỉ có thể ở bên Thầy thì việc tu hành của con mới mong
có được kết quả. Có Thầy ở bên, tu sai có Thầy chỉ bảo ngay. Thầy là hàng rào
chắc chắn nhất để chúng con không bị các duyên bên ngoài chi phối. Mỗi cử chỉ,
mỗi lời nói và lối sống của Thầy là gương hạnh để chúng con noi theo, mỗi bài
pháp của Thầy là nguồn sinh lực tuôn trào sang chúng con, giúp chúng con trên
đường gian khổ này.
Ở bên Thầy
chúng con được sự che chở vô cùng, vô tận của Thầy, của một người cha già tận tụy.
Ngày nay con sống ở trong thế gian thì nhân quả của cuộc đời trả muôn kiếp cũng
không xong. Con viết lời thỉnh nguyện này để mong Thầy định vị cuộc sống cho
con, kính cúi lạy Thầy.”
Đó là Chánh
Tâm đã gởi Thầy một bức thư này, Thầy sẽ giải quyết vấn đề của nó trong cái
chuyến đi về Hà Nội, Thầy sẽ về thăm và Thầy sẽ giáo dục gia đình của nó để giải
quyết …
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét