95- 12- CẢNH THẾ GIAN TRÓI BUỘC VÀ NƠI TU HÀNH GIẢI THOÁT
(48:50) Đến
đây thì chúng ta thấy, cái thì giờ chúng ta cũng không có nhiều, và đồng thời
thì Thầy xin đọc lại cái bức thư của chú Chánh Tâm. Thiệt ra thì… cũng giải
quyết cho chú…
Bởi vì toàn
chúng ở đây Thầy thấy nghĩ rằng có nhiều người cũng có đủ duyên không có gia
đình, nhưng mà cũng có nhiều người thì có gia đình nhưng mà chưa đoạn dứt được.
Chú thì, năm
mùa hạ rồi thì chú có về đây tu tập, nhưng chú đã tu theo những cái pháp của
thiền tưởng cho nên nó làm cho chú rất là căng thẳng thần kinh. Mỗi lần mà nhiếp
tâm trong hơi thở là ngay đó là bị căng thẳng liền.
Từ khi mà
vào đây Thầy bảo xả tâm, rồi lần vào kì này thì coi như đương nhiên là tu tập tốt,
không còn có bị ảnh hưởng cái điều đó nữa. Tại vì cứ lo xả cái ác pháp chớ
không có tu ức chế tâm, cho nên nó lần lượt nó thấy nó có những cái kết quả tốt.
Bây giờ thì trong cái hoàn cảnh của chú thì nó rất là khó xử, chớ không phải dễ.
“Kính bạch
Thầy, con xin cúi lạy Thầy, hôm nay con ghi lại lời thỉnh nguyện của con để
kính trình lên Thầy để mong Thầy quyết định cho con.
Mùa hạ
năm trước con có được nhân duyên nghe Thầy giảng về Giáo án đường lối tu hành
theo đạo Phật. Đạo thì đã biết vậy, nhưng ở trong gia đình sống trong sự vui
thích đam mê của thế gian, tâm con ít được rèn luyện, sức tỉnh thức luôn yếu,
mà dục lạc lại quá thu hút, con luôn luôn phạm lỗi, làm tâm con luôn bị đau khổ
trước những lỗi lầm.
Lỗi lầm
đó, tâm con luôn bị hối hận mà không vượt qua được tội lỗi đó. Đứng trước những
sự việc xảy ra và thực chứng những sự việc xảy ra đó, con càng thấm thía những
lời của Phật. Đời là khổ, khổ muôn kiếp.“
Nghĩa là có
sống trong cuộc sống rồi, Chánh Tâm mới thấy được cái đời là khổ và khổ muôn kiếp
nữa chớ không phải là khổ trong một đời này.
“Biết được
sự khổ đau và tâm con cũng bị nhiễm vào sự khổ đau đó mà không gỡ ra được. Hạ
năm nay con lại quyết định dứt bỏ tất cả các công việc đang làm dở dang để theo
Thầy tu tập nhằm vứt bỏ những khổ đau trong lòng. Vào đến đây Tu viện, tâm con
có sự giải thoát rõ ràng.”
Nghĩa là vào
Tu viện thì rời khỏi gia đình, thì nhìn lại thì nó có cái sự giải thoát. Cả hai
cái cuộc sống nó khác nhau rồi, cho nên khi nhìn vào cái cuộc sống của thế gian
thì mình thấy dường như là bị trói buộc, mà vào đây thì nó phải có sự giải
thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét