94- 11- CHỚ KHINH NHỮNG ĐIỀU ÁC NHỎ, NHỮNG ĐIỀU LÀNH NHỎ
(41:07) “Chớ
khinh điều ác nhỏ, cho rằng chẳng đưa lại quả báo gì cho ta. Phải biết giọt nước
nhiễu lâu ngày cũng làm đầy bình. Kẻ ngu phu sở dĩ đầy tội ác bởi chứa dồn từng
khi ít mà nên”.
Nghĩa là
chúng ta đừng có nghĩ rằng ngày nay mình chỉ có một lần nó khởi cái niệm ác ở
trong đầu của mình, tức là một cái niệm nào thương ghét thôi, chớ Thầy không
nói, đừng có nghĩ rằng chúng ta giết người gọi là ác đâu, mà đây là khởi một
cái niệm thương nhớ, hoặc lo gì đó đó, thì cũng đủ là đó là một cái giọt nước
nó nhỏ rồi. Mà ngày ngày mà nó nhỏ như vậy thì cái bình nó cũng sẽ đầy.
Cho nên kẻ
ngu phu sở dĩ đầy tội ác bởi chứa dồn từng cái một ít, nghĩa là ngày chút, ngày
chút. Cho nên chừng đó cái tâm của chúng ta, đến lúc đó người ta nói tiếng nói
cái nó sân lên liền, nó tức giận nó lên liền, nó không có vui vẻ được.
Do chúng ta
chứa từng chút, từng chút cái niệm ác nhỏ nhỏ, cái niệm khởi nhỏ nhỏ đó, mà cho
đến khi đụng chuyện thì chúng ta thấy cái tâm của chúng ta chẳng có giải thoát
được chút nào. Đó là cái quan tâm, cái lưu ý của chúng ta.
Cho nên hàng
ngày thật sự ra quý thầy không có lưu ý đến cái niệm nho nhỏ, tưởng nó không có
cái gì, nó đâu có làm cái gì tâm chúng ta phiền não giận hờn đâu, nó khởi cái
niệm nó thôi chớ có gì đâu, nó thương nó nhớ nó ghét hoặc nó gì đó cũng đâu có
gì mà khổ cho mình đâu. Nhưng mà cứ một lần chút, lần chút như vậy chớ mà nó đầy
bình đó.
Mà khi đầy
bình, chừng nào chúng ta biết nó đầy không? Khi mà người ta nói một cái lời nói
gì nó không hợp với mình, nghe đó mình tức, đó là nó đầy bình đó, nó đầy bình
nó mới tức nó chảy ra đó, nó tràn ra đó. Còn nếu mà nó đã cạn, nó đã hết sạch rồi
thì nó không tràn ra chút nào hết, ai nói gì nói, chửi mình thì chửi, mình như
cục đất, đó là nó đã cạn hết.
Còn bây giờ
nó đầy bình, nó nhiễu đầy hết rồi, cứ một ngày Thầy nói có một cái niệm ác là
nó đã nhỏ vô cái bình tâm của quý Thầy nó chứa trong đó. Cho nên không ai động
tới thôi, mà động tới một cái là các thầy nhảy nay lên liền, như một con cọp dữ
chưa nhịn ai được ai đâu, chưa nhẫn nhục ai đâu. Nó chưa đúng lúc đó, chớ đúng
lúc rồi thì các thầy lộ ra cái tướng sân của các thầy dữ tợn, là vì những cái
niệm đó mà nó đã nhỏ vào trong cái bình của quý thầy.
“Chớ
khinh điều lành nhỏ”,
nghĩa là hàng ngày mình coi thường cái việc lành của mình, tức là mỗi cái niệm
ác nó khởi lên thì cái lành nó sẽ mất đi. Cho nên chúng ta đừng có khinh cái
chuyện mà giữ gìn cái niệm ác đó thì cái niệm thiện nó mới tồn tại, nó mới giữ
được, cho nên nó mới có cái niệm thiện.
(43:48) Do
đó chúng ta coi thường cái niệm thiện cho nên chúng ta để niệm ác nó xen vô. Chớ
nếu mà chúng ta không có khinh thường cái niệm thiện nhỏ này thì chẳng bao giờ
mà chúng ta có cái quả báo nào, tức là người ta chửi, mình như cục đất liền.
“Chẳng
đưa lại quả báo cho ta”, nghĩa là mình thấy rằng cái việc nhỏ này nó đâu có đem đến cái phước
báo cho mình đâu.
“Phải nói
rằng giọt nước nhiễu lâu ngày cũng làm đầy bình. Kẻ trí sở dĩ toàn thiện bởi chứa
dồn từng ít, từng khi ít mà nên”. Nghĩa là mình cố mình giữ gìn, đừng có cho cái ác pháp
xen vô, thì cái thiện pháp nó cứ một ngày một chút, ngày một chút, cho đến khi
nó toàn diện thì lúc bấy giờ chúng ta mới thanh tịnh toàn tâm.
Một ngày
chúng ta giữ nó đừng cho xen vô thì ngày bữa nay nó cũng được vậy, ngày mai được
vậy, ngày mốt được vậy, rồi một tháng được vậy rồi hai tháng, ba tháng được vậy,
thì luôn bây giờ ba tháng được vậy là cái bình của chúng ta nó đã đầy rồi, đầy
thiện pháp rồi.
Mà đầy thiện
pháp thì nó đủ cái quyền lực để mà chúng ta sai khiến được cái sự sanh tử luân
hồi của chúng ta. Thì như vậy rõ ràng hàng ngày chúng ta tu tập cái này mà
chúng ta sẽ đạt được cái Thiền Định rất là vĩ đại. Đó, đó là những cái bài Kinh
Pháp Cú Phật đã dạy như vậy.
“Đem ác ý
xâm phạm đến người không tà vạy, người thanh tịnh vô nhiễm. Tội ác sẽ trở lại
làm ác như ngược gió mà tung bụi”.
Câu kinh
Pháp Cú này thì nó nói trong cái vấn đề mà mình đem cái ác ý của mình mà xâm phạm
đến người khác, đây là quá thô rồi, đây là những cái ác nó thô chớ không phải
còn vi tế ở trong tâm của mình.
Mà sự thật
ra thì như ví dụ như cái bình mà mỗi ngày nó có một cái niệm ác nó nhỏ vào,
mình coi thường cho nên cái công phu tu của mình nó không kết quả. Mà mình coi
thường cái sự mà, những cái việc giữ gìn cho cái tâm nó kéo dài trạng thái thiện,
coi thường nó, để cho ác pháp xen vào thì cái kết quả cũng chẳng ra gì.
Mà mình coi
trọng về cái thiện pháp, mình cố gắng giữ gìn cho miên mật, thì các ác pháp
không có sanh khởi, toàn thiện pháp. Thì như vậy thì không có, mình sẽ được sự
giải thoát hoàn toàn mà không bị cái thô của ác pháp, cái thô của ác pháp có
nghĩa là như người ngược gió mà tung bụi, nghĩa là mình đứng ở dưới gió, gió ở
trên thổi xuống mà mình tung bụi thì bụi nó sẽ rớt vào mình hết…
(46:22) Các
ác pháp nó bùng dậy, thì lúc bây giờ cái tâm của mình như thế nào? Nó giận hờn,
nó phiền não, nó đau khổ, nó làm cho mình khổ sở.
Thì lúc bây
giờ đó là mình, coi như là mình từ lâu tới giờ, mình coi thường cái giọt nước
nhỏ của ác pháp, mà mình coi thường nó cho nên mình để nó xen ra xen vô. Mình
ngỡ tưởng rằng như vậy lâu ngày nó sẽ hết, lần nó bớt chút bớt chút, nhưng sự
thật ra nó vẫn còn một cái niệm nhỏ đó, thì nó không bao giờ hết đâu.
Cho nên đến
khi mà một ngày nó tích lũy một chút, tới chừng đó nó bùng cái là tâm mình giận
hờn, phiền não, thì như là mình đã tung cái bụi, mà cái bụi đó nó ngược gió, nó
lại làm cho mình dơ bẩn, mình đau khổ, đó là cái ý của trong cái sự ác pháp như
vậy. Cho nên trong cái sự tu tập chúng ta phải hết sức tận lực và nỗ lực tu tập.
“Chẳng phải
bay lên không trung, chẳng phải lặn xuống đáy biển, chẳng phải chui vào hang
sâu núi thẳm, dù tìm khắp thế gian này chẳng có nơi nào trốn khỏi ác nghiệp đã
gây.“
Nghĩa là một
cái niệm nhỏ đó, hoặc là một cái sự hành động ác mà mình trốn ở đâu mình cũng
không tránh khỏi được cái nhân quả, cái nghiệp ác đó.
Thô thì cũng
không tránh khỏi, mà ác mà vi tế như cái sự tu tập của chúng ta hàng ngày giữ
cái tâm mình không cho các cái niệm ác khởi, mà mình không thấy để cho nó khởi
thì lâu ngày thì chúng ta cũng sẽ thấy được cái nghiệp ác đó, dù bây giờ chúng
ta có trốn ở trong cái thiền định này, trốn trong thiền định kia thì chúng ta
cũng không có chạy hỏi nó đâu.
Nghĩa là Thầy
muốn nói trốn, tức là chúng ta ức chế tâm mình không có niệm này, không có niệm
kia. Nhưng mà không có niệm này niệm kia nó chỉ trong cái giờ mà chúng ta tu mà
thôi, còn ngoài cái giờ mà không tu thì các niệm nó sẽ có.
Ở câu Pháp
Cú kế nữa thì “Chẳng phải bay lên không trung, chẳng phải lặn xuống đáy
biển, chẳng phải chui vào hang núi sâu thẳm, dù khắp thế gian này chẳng có nơi
nào mà trốn khỏi tử thần.”
Nghĩa là vì
ác pháp đó, vì những cái niệm mà chúng ta không ngăn chặn, để mà tăng trưởng những
ác pháp đó, thì cho nên tử thần chúng ta không trốn khỏi đâu, nghĩa là chúng ta
không giải thoát. Đó thì cái sự tu tập như vậy thì chúng ta sẽ thấy được ở trên
cái con đường mà tu tập đúng pháp hay là không đúng pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét