93- 10- NỖ LỰC TINH CẦN GIỮ TÂM NHƯ THÀNH ĐỒNG VÁCH SẮT
(36:35) Đó,
thì trên cái bước đường tu tập chúng ta đã có pháp, đã biết cách, thì chúng ta
phải nỗ lực, phải thực hiện cho nó sâu, cho nó thâm sâu để kéo dài từng giờ này
đến giờ khác. Như vậy bây giờ thì hầu hết là các con và quý thầy cũng đã rõ,
thì hàng ngày chúng ta phải tinh tấn nỗ lực.
“Sống
trăm tuổi mà giải đãi, không tinh tấn, chẳng bằng chỉ sống một ngày mà hăng hái
chuyên cần.”
Ở đây Thầy
muốn nói về Tứ Chánh Cần, dù bây giờ các thầy mà sống tu có cầm chừng, cầm chừng
đi nữa, thì dù là tu Tứ Chánh Cần mà cầm chừng đi nữa, thì chẳng bằng người ta
sống trong một ngày mà người ta hăng hái người ta nỗ lực, người ta giữ một ngày
một đêm không có một cái niệm ác xen vô.
Còn quý thầy
cứ để cho lát có cái niệm này xảy ra, lát nữa có niệm khác xảy ra, thì bây giờ
có sống trăm tuổi đi chăng nữa, cũng không bằng người ta sống trong một ngày.
Bởi vậy Thầy
nói 3 tháng, 6 tháng là xong, còn nếu mà quý thầy không nghe lời, mà quý thầy
tu cái kiểu của quý thầy thì bây giờ đã 10 năm, sống thêm trăm tuổi nữa, bây giờ
là 40, 30 tuổi rồi mà sống thêm 100, 200 tuổi nữa cũng chẳng đi tới đâu hết.
Nghĩa là tu cái kiểu đó không bao giờ tới nơi.
(37:43) Người
ta nói phải miên mật là như tường đồng vách sắt, không có kẽ hở cho nó lọt vào,
ác pháp không có được sanh khởi, không được tăng trưởng, không có được lọt vào,
ở trong cái chỗ cái tâm của chúng ta toàn là thiện pháp. Nghĩa là chúng ta phải
miên mật, phải kín đáo, phải như tường đồng vách sắt, không có kẽ hở.
Còn như vách
liếp như vầy thôi rồi. Tâm của quý thầy bây giờ mà tu như cái Tứ Chánh Cần Thầy
nhìn như là cái tấm liếp của chúng ta đây thôi. Nghĩa là nhìn ra ngoài thấy ở
ngoài hết rồi, thì ở ngoài nó lọt vô biết bao nhiêu chỗ nào lọt, cho nên tu như
vậy thì biết đời nào mà cho xong.
Cho nên phải
nỗ lực thực hiện là tâm mình kín đáo, nghĩa là từng phút từng giây nỗ lực Chánh
Niệm Tỉnh Giác, Định Vô Lậu, Định Niệm Hơi Thở, liên tục ở trong những pháp này
mà chúng ta nỗ lực kéo dài để giữ ác pháp không cho sanh khởi. Nghĩa là không
cho nó kẽ hở để mà nó lọt vào trong tâm chúng ta. Đó là chúng ta đã chiến thắng
nó, chúng ta đã chiến thắng được tâm mình đo.
(38:37) Còn
nếu mà để cho nó kẽ hở mà lọt vô là quý thầy tu không biết chừng nào mà cho rồi.
Mà rồi đây thì các thầy sẽ thấy rằng trong cái thời gian gần tới đây thì các thầy
phải làm những cái việc lợi ích cho mọi người chớ không thể mà… Cho nên phải
ráng, nỗ lực hết sức đi, để rồi … (Mất tiếng) kẽ hở, từng đó các thầy sẽ thấy
sự giải thoát tới cái chỗ này.
“Hãy gấp
rút làm những việc lành, chế chỉ tâm tội ác. Hễ biếng nhác việc lành giờ phút
nào thì tâm ưa chuyện ác giờ phút nấy”.
Đó là cái
câu Pháp Cú dạy cho quý thầy đó. Nghĩa là bây giờ phải gấp rút giữ gìn cho tâm
mình luôn luôn nó là thiện, không được các pháp ác nó xen vào, chế chỉ tâm tội
ác của nó, các ác pháp không có cho nó xen vô mà hễ biếng nhác, lười biếng một
chút, bởi vì ở đây nó phải là tinh tấn rồi, nó phải siêng năng rồi, cho nên Tứ
Chánh Cần là phải siêng năng tinh tấn tu tập, chớ còn lười biếng thì không thể
nào mà có thể pháp ác nó không xen vô.
Mà hễ lười
biếng thì với cái việc mà ngăn chặn các ác pháp này, thì việc lành này, thì giờ
phút nào, thì tâm nó sẽ duyên theo các pháp ác giờ phút nấy, nó sẽ khởi ra. Và
như vậy thì chúng ta không bao giờ mà thực hiện cái được sự giải thoát của
chúng ta.
“Nếu đã lỡ
làm ác chớ nên thường làm hoài.” Nếu nó lỡ sanh ra một cái niệm nào trong đầu, thì chúng
ta nỗ lực khắc phục, từ đây về sau phải chặn đứng, không có cho nó sanh vô nữa.
Đó là thì chúng ta có sự quyết tâm, nhiệt tâm như vậy thì nó mới có thể hết, chớ
còn nếu mà không có nhiệt tâm quyết tâm vậy thì nó không hết.
“Chớ vui
mà làm hoài”, chớ thấy
nó như vậy mà dễ dãi rồi để nó cứ nó ra vô ra vô hoài ở trong cái tu tập của
mình, thì như vậy là không bao giờ hết.
“Hễ chứa
ác nhất định phải thọ khổ.” Hễ mà có cái tâm mà ra vô như vậy, thì quý thầy sẽ thấy khổ, các
con cũng bên nữ các con cũng biết rằng nó sẽ khổ chớ không phải không khổ đâu.
“Nếu đã
làm việc lành, hãy nên thường làm, làm mãi, nên vui làm việc lành. Hễ chứa lành
nhất định là hưởng sự giải thoát, tức là thọ lạc”.
Ở trong câu
Kinh Pháp Cú này dạy như vậy đó. Thì như vậy rõ ràng là chúng ta phải nỗ lực thực
hiện những cái điều lành để mà luôn luôn tâm chúng ta được lành, thì chúng ta sẽ
thọ được những cái quả an lạc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét