92- 9- CHIẾN THẮNG NƠI NỘI TÂM MÌNH MỚI LÀ CHIẾN THẮNG VĨ ĐẠI
(31:28) Ở
đây thì khi mà chúng ta mà thắng lại mình, tức là ngăn chặn được ác pháp, không
có cho nó tăng trưởng và đoạn dứt nó được, thì Kinh Pháp Cú dạy như thế
này: “Thắng ngàn quân địch chưa thể gọi là thắng. Tự thắng được mình mới
là chiến công oanh liệt”.
Cái câu Kinh
Pháp Cú này rất hay là vì mình thắng được cái tâm của mình ham vui, thắng được
cái tâm chạy theo dục lạc, thắng được cái tâm mà không cho nó khởi niệm.
Do cái Chánh
Niệm Tỉnh Giác Định, do cái Định Vô Lậu, mà mình chiến thắng, hoặc cái Định Niệm
Hơi Thở mà mình không cho cái niệm nó khởi vào, tức là mình đã tự thắng mình.
Còn mình để các niệm nó xen ra xen vô, thì đó là mình không có thắng mình được
rồi. Mà không có thắng được mình thì nó không phải là chiến công oanh liệt nhất.
Cho nên thắng
ngàn quân địch chưa gọi là thắng, tự thắng được mình mới là chiến công oanh liệt.
Thì hôm nay các thầy, các con đã thấy được cái sự chiến thắng nơi nội tâm của
mình mới là sự chiến thắng. Không phải mình đi đánh lộn người ta, mình đánh hơn
người ta mình là chiến thắng đâu.
Một mình
mình đánh mười người, một trăm người chưa phải là chiến thắng đâu. Mà mình thắng
được nội tâm của mình, không cho ác pháp sanh khởi, không cho nó tăng trưởng,
đó là một chiến công oanh liệt nhất, mình thắng mình.
Câu Kinh
Pháp Cú kế dạy: “Tự thắng mình còn vẻ vang hơn thắng kẻ khác, muốn thắng
mình phải luôn luôn chế ngự lòng tham dục”.
Đó, tham là
ác pháp mà, cho nên mình luôn luôn, mình phải giữ gìn rất là nghiêm chỉnh. Mà
giữ gìn nghiêm chỉnh ở đây, mình có pháp chớ đâu phải là không pháp mà sao mà
mình sợ, mình nói giữ nghiêm chỉnh là danh từ “giữ”, mà rồi mình biết giữ nó ra
sao?
Còn ở đây
mình có pháp nè, có pháp giữ nó nè, Chánh Niệm Tỉnh Giác mình có pháp giữ nè, Định
Vô Lậu mình có pháp đoạn nè, dứt nó nè, hơi thở mình có pháp giữ nó nè. Rõ ràng
là mình có pháp để mình giữ nó, cho nên mình sẽ chiến thắng được.
Mình đi đánh
trận mà mình có đủ binh thơ đồ trận, mình có đủ mưu kế, mình có đủ vũ khí tối
tân thì mình phải thắng trận rồi. Mà đây mình tu hành mình có đủ pháp để cho
mình tu tập thì mình phải thắng rồi, chớ đâu phải là mình tu mà như không có
pháp.
Từ lâu tới
giờ đó, thì thấy các thầy cũng đi tu theo Phật, nhưng mà sự thật ra các thầy
không có, ngay cái mặt trận của nội tâm mà quý thầy thắng. Quý thầy tu tập ở
đâu xa không à, chớ không có thắng tâm mình.
Bắt đầu thí
dụ như mình tu cái Thiền Đông Độ, thì mình “biết vọng liền buông”, mình buông để
làm gì? Thì mình cũng chưa biết được cái mục đích buông để làm gì. Còn ở đây
mình thắng nó là mình thắng ác pháp, mình thắng được cái nội tâm của mình không
cho khởi ác pháp.
Mà mình có
những cái pháp để mình tu nó. Còn cái kia mình cứ giữ tâm mình mà mình không biết
cách giữ như thế nào để cho niệm thiện, niệm ác không có. Đó thì cái sự tu tập
của mình nó phải có pháp, mà nếu không pháp thì đó là lời nói suông.
Đó thì hôm
nay qua hai cái câu Pháp Cú “Mình thắng ngàn quân địch không bằng thắng
tự mình”, mà mình “tự thắng mình vẻ vang hơn là thắng kẻ khác.” Mà
muốn thắng mình thì luôn luôn phải ngăn chặn không cho các ác pháp sanh khởi,
không cho nó tăng trưởng, thì tức là mình đã chiến thắng được nội tâm của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét