91- 8- CHƯA AN VUI TRONG THANH TỊNH THÌ CHƯA THÀNH ĐƯỢC A LA HÁN
(29:44) Trong
cái cảnh mà yên tịnh như quý Thầy ở phía sau đó, thì cảnh đó là cảnh rất vui đối
với A La Hán. Nhưng mà cái người mà ham cái chuyện đời thì cái cảnh mà yên tĩnh
thanh vắng ở khu sau đó, thì coi như là cái địa ngục của quý thầy.
Trời ơi nó
buồn quá trời! Gì mà nghe nó vắng lặng, gì mà nó nghe nó không ai nói chuyện hết,
nhìn cái đám cây cũng như cái rừng, ở trong rừng như vậy, các thầy thấy buồn khổ
quá! Thôi xách cuốc đi rẫy làm cỏ, hay hoặc là đi làm cái này cái khác, hay hoặc
là kiếm sách kiếm báo nằm đọc cho nó vui. Thì như vậy rõ ràng là quý thầy đã
phá cái cảnh thanh tịnh nơi tâm của quý thầy rồi.
Cho nên cái
cảnh mà thanh tịnh, vắng lặng như vậy đó, là rất vui đối với vị A La Hán. Người
mà gọi là A La Hán thì người ta sống trong cái cảnh mà Thầy đã đặt cho quý thầy
ở, đó là cái cảnh rất vui cho quý vị đó.
Còn cái người
mà thấy cảnh này, nghe nó buồn khổ quá, cho nên lại thất người này nói chuyện,
lại thất người kia nói chuyện để cho vui, thì thôi thôi, thật sự ra thì sống giữa
chợ đi cho xong, chớ còn sống trong cái cảnh này thì đâu có phải.
A La Hán thì
người ta sống trong cái cảnh vắng lặng như vậy đó. Nhưng người đời thì chẳng ưa
thích, trái lại dục lạc là cảnh ưa thích đối với người đời, vị A La Hán thì lại
tránh xa. Cho nên cái cảnh dục lạc của thế gian ồn náo vui chơi, xe cộ chạy qua
chạy lại, thế này thế khác, ăn uống ngủ nghỉ đó, thì đó là cái cảnh của thế
gian.
Còn cái cảnh
của A La Hán tránh xa từng cái ăn, uống, ngủ, nghỉ gì họ cũng tránh xa hết, họ
sống thanh thản, yên lặng của đời sống của họ, trầm lặng ở trong một cuộc sống
của họ, đó là những bậc A La Hán.
(32:53) Đó
thì cái phần mà tu tập hôm nay về Tứ Chánh Cần, thì chúng ta phải biết rằng cái
vấn đề rất quan trọng là chúng ta phải sống trong cái cảnh mà tạo cái cảnh nơi
tâm của mình cho được yên lặng. Nó không có cảnh đó thì chúng ta phải tạo cho
cái cảnh đó nơi tâm của mình, để cho nó được sống trầm lặng, sống cô đơn, không
nói chuyện gì hết.
Thì như vậy
là cái ưa thích của một cái người, nếu mà chúng ta ưa thích cái cảnh đó thì tức
là chúng ta là bậc A La Hán, mà chúng ta chưa có ưa thích cái cảnh đó thì chúng
ta chưa phải là bậc A La Hán. Như vậy là chúng ta tiếp tục để mà chúng ta thực
hiện Tứ Chánh Cần thì chúng ta cần phải ưa thích cái cảnh yên tịnh.
Cho nên do một
cái nhân duyên, mà các con ở bên nữ các con đã mất đi một cái cảnh yên tĩnh, để
rồi tiếp xúc cái cảnh động. Nhưng tiếp xúc cảnh động thì các con lại nỗ lực
hơn, tích cực hơn, chớ không khéo rồi các con sẽ ở trong cảnh tịnh mà rồi sanh
ra làm việc này việc khác để cho nó bớt cô đơn, để làm cho nó vui, hoặc là đến
thất này nói chuyện, đến thất kia nói chuyện, thì ở trong cảnh tịnh mà lại động
thì nó không có nghĩa lý gì.
Cho nên ở
trong cảnh tịnh, mà cảnh tịnh phải sống một mình, không nói chuyện với ai, thì
cái tịnh đó nó lại càng thêm tịnh, nó sống lại với nội tâm của mình, nó xa lìa
toàn bộ các ác pháp, thì như vậy mới là cảnh tịnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét