90- 7- PHÁP HÀNH ĐỂ AN TRÚ TRONG TRẠNG THÁI A LA HÁN
(27:59) Ở
đây chúng ta nhằm ở trong cái ác pháp và cái thiện pháp, nhằm ở chỗ Tứ Chánh Cần
mà chúng ta nói về một bậc A La Hán. Cho nên ngay đó mà chúng ta đã giữ được những
cái hành động như vậy, thì tức là chúng ta là bậc A La Hán giải thoát hoàn toàn
đó, nên luôn luôn lúc nào tâm của chúng ta cũng được an ổn.
Thấy chưa,
thấy giải thoát chưa, thấy rõ ràng chưa? Thấy chúng ta là A La Hán hay không phải
là A La Hán? Nhưng mà A La Hán của chúng ta bây giờ nó chỉ có được một chút à,
rồi cái bắt đầu đó nó trở thành phàm phu.
Có không,
quý thầy có không? Bây giờ chúng ta không có gì hết, trong tâm không có gì hết,
nhưng chút nữa cái nó phàm phu liền á, nó không có kéo dài được cái trạng thái
A La Hán.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta phải có những cái pháp thực hành, để cho nó kéo dài cái trạng thái
đó, mà gọi là thiện xảo an trú ở trong cái định đó, cái định Chánh Niệm Tỉnh
Giác đó, thiện xảo an trú trong cái Định Vô Lậu đó.
Đó là thiện
xảo, chớ không phải đợi Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tứ Thiền mình mới thiện xảo trong
đó. Mà cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác, mà cái Định Vô Lậu chúng ta vẫn thiện xảo,
để mà chúng ta kéo dài cái trạng thái không ác pháp, thiện pháp này, thì đó là
thiện xảo chớ! Thiện xảo là khéo léo để cho tâm chúng ta an trú mãi ở trong đó
mà không có một cái ác pháp khởi ra, thì đó gọi là thiện xảo.
Cho nên cái
gì mà chúng ta muốn kéo dài được, tăng trưởng được cái điều đó, là phải có sự
khéo léo, phải có sự thiện xảo ở trong đó, thì chúng ta mới được an trú trong
đó. Mà cái thiện xảo, cái khéo léo đó, là chúng ta phải tùy theo ở cái khả năng
và đặc tướng của mình để cho mình thiện xảo mình khéo léo, nó mới kéo dài được
cái trạng thái giải thoát. Còn nếu mà mình không thiện xảo, không khéo léo thì
mình không có được giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét