89- 6- BA NGHIỆP THƯỜNG VẮNG LẶNG - TRẠNG THÁI CỦA BẬC A LA HÁN
(24:33) Cho
nên ở đây chúng ta thấy nó rất rõ ràng: “Những vị A La Hán ý nghiệp thường
vắng lặng, ngữ nghiệp, hành nghiệp thường vắng lặng.”
Đó thì, các
vị thấy rõ ràng là ở, các con cũng như các thầy đã thấy, gọi là một vị A La Hán
thì cái ý nghiệp nó thường vắng lặng, tức là đâu có cái niệm nào ở trong đó. Nó
phải thường vắng lặng chớ, còn mình cứ nghĩ cái này, nghĩ cái kia, làm sao gọi
là vắng lặng?
Đó. Mà ngữ
nghiệp vắng lặng, tức là miệng của mình đó, cái ngôn ngữ, ngữ nghiệp là ngôn ngữ
của mình có nói không? Không có nói, cho nên nó thường vắng lặng. Và cái hành
nghiệp thường vắng lặng. Cái hành nghiệp là cái thân hành của mình nó thường nó
vắng lặng. Nó không có cái hành động ác ở trong đó, cho nên nó phải vắng lặng.
“Lại có
chánh trí giải thoát nên được an ổn luôn luôn.” Luôn luôn lúc nào mà chúng ta
được vắng lặng như vậy, thì cái chánh trí là cái trí sáng suốt của chúng ta như
thế nào? Ở trong cái thiện pháp nó có cái biết chớ đâu phải là cái không biết,
cho nên cái đó gọi là chánh trí.
Cũng như bây
giờ tâm Thầy nè, không sân, không si, không tham, không muốn, không khởi ham muốn
cái này, không nhớ, không nghĩ, không lo tất cả mọi cái. Thì ngay cái chỗ này
Thầy có ngủ quên không, Thầy có vô ký không? Đâu có vô ký.
Cho nên Thầy
còn chánh trí chớ, Thầy còn biết rất rõ chớ, Thầy còn thấy được cái thọ, cái
thân của mình, cái tâm của mình, nó do cái chỗ ly dục ly ác pháp nó có cái an lạc
của nó chớ. Thầy biết rất rõ, cho nên đó là cái chánh trí của Thầy chớ.
Mà cái chánh
trí đấy là cái chánh trí gì? Chánh trí giải thoát. Ở trong thiện pháp là giải
thoát rồi, chớ đâu phải là thiện pháp như Thầy đã dạy đó, trước kia tu Tứ Vô Lượng
Tâm đó nó có được giải thoát không?
Lo kêu gọi
Phật tử đóng góp tiền bạc, rồi ghi sổ ghi sách, rồi đi mua gạo, mua thóc, mua
quần mua áo, mua mì gói, rồi mua xà bông, bột ngọt, mua loại này loại kia đủ thứ,
để chúng ta đi làm việc từ thiện, bố thí cho những cái người bị nhà cháy, bị nước
trôi thì tất cả những cái việc này, họ có được cái tâm mà an ổn không?
Mà lo lắng
suy tư ở trong này nè: À bây giờ còn thiếu bao nhiêu, bây giờ ở cái khu đó nó
như vậy là bao nhiêu nhà, rồi bây giờ nó còn thiếu bao nhiêu, mỗi nhà vậy là phải
cho người ta bao nhiêu, mỗi người phải lãnh bao nhiêu?
Do nó tính
toán đủ thứ ở trong đầu của mình như vậy thì thử hỏi cái đó nó có vắng lặng
không? Nó không vắng lặng. Mà việc thiện đó nó không vắng lặng như vậy thì nó
đâu phải là giải thoát của đạo Phật!
Đó cho nên
chúng ta thấy một vị A La Hán tức là một người mà đã giải thoát đó, thì ngay
khi mà chúng ta, đâu có cần phải có Tam Minh, hoặc là thần thông phép tắc gì,
mà ngay khi cái ý nghiệp của chúng ta, cái ý của chúng ta không có khởi một cái
niệm gì hết, vắng lặng, cái ngữ nghiệp chúng ta không có nói gì hết, luôn luôn
chúng ta làm mà chúng ta không nói gì hết, nó vắng lặng, và cái hành động của
chúng ta hằng ngày nó không có một cái niệm gì ác hết, không có cái sự việc gì
động mà làm cho đau khổ chúng sanh hết.
Đó là nó
đang ở trong vắng lặng. chớ không phải là cái hành nghiệp vắng lặng là chúng ta
ngồi như cái gộc cây, không phải như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét