88- 5- NHÂN QUẢ NHỜ GIỮ GÌN THIỆN PHÁP MÀ ĐƯỢC HỌC CHÁNH PHÁP
(16:18) Người
ta có duyên thì sẽ có cái phước báo, cũng như Chánh Đức nó có duyên cho nên nó
khiến cho thầy Mật Hạnh đi gọi điện thoại, chớ còn ai mà gọi làm gì. Cũng như
vì cái duyên, cái nhân duyên của Chơn Huệ.
Nhân duyên
Chơn Huệ như thế nào? Là một người có phạm lỗi, biết sám hối, biết chừa những
cái lỗi đó. Do cái nhân duyên mà biết giữ gìn những cái thiện pháp, mà khi được
giảng về cái pháp này thì Thầy nói ngay với cô Út là hãy cho Chơn Huệ về đây tu
tập.
Và hãy báo
cho Chơn Tịnh hay rằng, mặc dù Chơn Tịnh là một cái người không nghe lời Thầy,
phạm rất nhiều, không chịu sám hối, chừa bỏ, nhưng dù sao đi nữa Chơn Tịnh cũng
là người ở đây rất lâu đối với Thầy, và cũng có công rất lớn đối với Thầy, đi từ
chỗ này đến chỗ kia, Chơn Tịnh chịu cực khổ chở Thầy đi tới đi lui trong cái thời
gian mà ở Phước Hải tổ chức những cái Tu viện ở đó, thì Chơn Tịnh là một người
rất cực khổ với Thầy. Cho nên bây giờ là những cái giờ phút cuối cùng mà Thầy dạy
về cái giới hành là phải trợ giúp cho Chơn Tịnh nghe.
Cho nên Thầy
nói cô Út bây giờ ra cho Chơn Huệ hay, bảo về học tập, và cho Chơn Tịnh biết để
về. Tuỳ duyên của nó, nhân quả của nó, chớ còn Thầy không ép. Nghĩa là đó là những
cái mà có cái sự nhân duyên.
Bởi vì do sự
biết sám hối, biết hối hận, còn những người khác thì họ không có biết sám hối,
biết hối hận. Lẽ ra những cái lỗi lầm đó thì họ phải về sám hối với Thầy sau một
cái thời gian, thí dụ như sau thời gian thì mình phải thức tỉnh chớ.
Thí dụ mình
biết những cái đó, mình hờn giận trong bụng mình mình như vậy, thì đó là cái
sai, thì mình về xin sám hối với Thầy: “Con thấy trải qua thời gian, vì
cô Út cổ đập như vậy làm cho con thấy nó bực quá, cho nên lúc bấy giờ con không
có làm chủ động được mình, cho nên chưa đủ cái lực để mà trau dồi tu tập cái
tâm của mình để cho nó giải thoát, cho nên con thấy con có cái lỗi để giữ cái
ác pháp trong tâm của con. Bây giờ con xin về sám hối với Thầy!”
Thì khi mà
sám hối như vậy đó, thì tức là trong cái giờ phút mà học những cái này, thì làm
gì Thầy cũng nhắc cô Út là cho gọi về hết, bởi vì những người biết lỗi, biết
cái lỗi của mình. Còn những người, người ta chỉ cố chấp, người ta giữ gìn cái
ác pháp đó, người ta cho rằng không lỗi, mà lỗi là tại cô Út, cho nên người ta
không thấy.
Chứ sự thật
ra, khi mà các con cũng như là mấy cô mà về đây tu tập, mắc mớ gì mà để làm cho
giận hờn nhau làm gì? Nếu mà không phải con đường tu, thì chúng ta đập phá nhau
để làm gì?
Vì con đường
tu chúng ta nhắm vào chỗ giải thoát của tâm cái người mà tiến tới sự giải
thoát, cho nên chúng ta mới đập phá nhau, để chúng ta thấy được cái tâm giận hờn
phiền não, còn ác pháp trong tâm của mình, còn ghét, còn thù, để cho mình biết.
Nhưng mà sau
thời gian các con thấy, thời gian dài như vậy, mà các cô không thấy được, không
sám hối được. Lẽ ra thì dù ở nơi đâu thì thời gian rồi nó cũng nguôi ngoai, rồi
nó cũng phải suy tư, rồi nó cũng phải thấy được cái chỗ. Còn đằng này thì các
cô không thấy được, không về sám hồi.
Ít ra Thầy
nói như nào cũng phải về sám hối: “Mặc dù bây giờ là cô Út nói không
cho, nhưng mà con về đây con không dám, bởi vì ý của cô Út không cho con thì
thôi, nhưng mà con về con xin sám hối cô Út, bởi vì đó là một cái lỗi lầm của
con, trước đó con không thấy. Bây giờ con thấy thì con xin sám hối, xin Út tha.
Nhưng mà chừng nào mà Út thấy được thì Út cho con trở về tu tập, mà chưa được
thì Út phạt con thì bất kì con ở chỗ nào, con cũng luôn luôn con cũng mong ngày
một nào mà Út thấy con biết ăn năn sám hối thì Út cho con về!”
(20:09) Một
lời nói như vậy thì chắc chắn là sớm muộn rồi gì Đào cũng sẽ được về. Đằng này
nó không về xin sám hối, nó nhắn nhe nó nói đầu này đầu kia thôi, nó về đây, nó
nói một lời nói, rồi xin ra đi, chớ nó không có xin ở, mà nó xin ra đi.
“Bởi vì
con lầm lỗi, cho nên con không dám ở đây nữa. Chừng nào Út cho thì con ở, mà Út
không cho thì thôi!” Thì
như vậy rõ ràng là cái sám hối đó có một cái giá trị, tức là mình hồi tâm mình
thấy được cái chỗ sai chỗ đúng của mình. Mặc dù bây giờ nó đi ra nói gì nói,
nhưng mà khi biết sám hối vậy thì bao nhiêu cái tội lỗi nó đều đổ xuống hết.
Đó Thầy ví dụ
cho các con thấy trên vấn đề đó. Đó là nó tạo được cái duyên để mà tu học đúng
Chánh Pháp của Phật.
Còn không
khéo thì bây giờ nó ngồi thiền, nó cứ nghĩ rằng, ở trong đầu thì nó nghĩ rằng
mình cứ nhiếp tâm mình ngồi như vậy là ức chế được cái âm thanh, rồi phá được
các hành, thì tức là nhập định rồi làm chủ được sinh tử chớ gì?
Không bao giờ
vô đâu các con! Nếu mà không tu đúng Tứ Chánh Cần thì không vô nổi đâu. Coi vậy
chớ không đơn giản đâu, bởi vì đạo Phật không đơn giản.
Còn nếu mà
các con muốn mà vào được tịnh chỉ các hành hơi thở thì các con phải dùng tưởng
đó, phải dùng thần chú nè, phải dùng Mật Tông nè, phải luyện những cái này thì
các con sẽ đọc thần chú lên các con biểu nó ngưng hơi thở, thì thời may nó
ngưng đó. Mà nó ngưng trong cái tưởng chớ không phải ngưng thật. Chớ không phải
là là tu theo cái thanh tịnh tâm đâu, mà tu theo cái tưởng thì có thể làm được.
Nhưng ở đây
thì các con cũng hiểu rồi, do đó Thầy nói bây giờ thì các con hãy lo cho mình
đi. Lo cho mình để rồi từng những người bạn quen thân của các con, nó có đủ
duyên thì các con sẽ đem cái pháp mà các con thực hiện được, trong sáu tháng từ
đây tới Tết các con xong rồi, thì các con cứu khổ mấy người đó cũng không khó
khăn gì.
Cái nhân
duyên của các con nó có với những người đó thì các con nói họ nghe, họ biết cái
lỗi, cái sai của họ liền, thì do đó các con sẽ độ họ. Ở trong này thì các con
thấy, mình sống chung nhau là có nhân duyên rồi. Mà có nhân duyên rồi thì chừng
đó mình nhắc cái là họ nghe liền.
Đó thì các
con đừng có nghĩ xa vời mà hãy nỗ lực thực hiện những cái mà Thầy dạy. Bây giờ
phải cứu mình trước đi, đừng có nghĩ ai hết, đừng có lo ai hết, họ có đủ duyên
phước thì tức là nó có duyên thì cô Út sẽ gọi họ về. Còn không có thì thôi.
Cũng như họ
có đủ duyên Mật Hạnh gọi, mai mốt để mà Chánh Đức chở con về Hà Nội, để nó cất
cái chùa cho con tu! Lời Thầy nói muôn năm nó còn ở trong băng này chớ đâu mất
được các con, đâu có mất được. Do đó nó thành Phật ở Hà Nội đó chớ, nó thành ở
trên Trúc Lâm chớ đâu phải, nó ở chùa Đồng đó. Con mai mốt làm tổ sư Trúc Lâm ở
chùa Đồng chớ đâu phải ở đây đâu!
Cho nên cái
ơn nghĩa đó gieo nhân quả đó. Cho nên chẳng qua cái gì cũng do nhân quả mà ra
mà thôi. Do mình tạo nhân quả tốt thì sẽ hưởng được cái nhân quả tốt, mà mình tạo
cái nhân quả xấu thì nó sẽ hưởng cái nhân quả xấu mà thôi.
Cho nên ở
đây, tuỳ theo cái nhân quả mà chúng ta nỗ lực chúng ta thực hiện tu tập trên
con đường tu tập của mình. Nếu mà không thực hiện được cái nhân quả tốt để mà
ngăn chặn các pháp ác, thì con đường tu tập của chúng ta cũng khó.
(23:20) Bởi
vì cái pháp Tứ Chánh Cần, rõ ràng là cái pháp tạo cái nhân quả thiện chớ không
có tạo cái nhân quả ác. Cho nên ngay từ cái pháp đầu tiên mà chúng ta tu tập,
thì như các con cũng đã thấy rằng, đó là toàn bộ là chúng ta giữ gìn cái thiện
pháp, mà ngăn chặn và đoạn trừ các pháp ác, không có để cho các pháp ác sanh khởi
ở trong tâm của chúng ta, từng phút, từng giây.
Và đồng thời
chúng ta có những cái loại thiền định, cái loại thiền định đó để mà chúng ta thực
hiện được, ngăn chặn được các pháp ác và đoạn dứt các pháp ác, chớ không phải
chúng ta không có pháp, có pháp hẳn hòi.
Như vậy bây
giờ các con đã thấy được, các Thầy đã thấy được, cái pháp mà của Phật dạy cụ thể
và rõ ràng, thực hiện nó phải đi pháp nào, như thế nào rõ ràng, để chúng ta đạt
được cái Tứ Chánh Cần. Đó thì, đạt được cái Tứ Chánh Cần thì ngay đó là tâm
chúng ta có giải thoát rồi, giải thoát liền tức khắc, hàng giờ, hàng phút, hàng
giây, như Thầy đã nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét