87- 4- XẢ ĐƯỢC TÂM, THUẦN THỤC ĐƯỢC HƠI THỞ THÌ THIỀN ĐỊNH DỄ DÀNG
(13:34) Thí
dụ như như bây giờ Thầy nói về cô Diệu Hảo chẳng hạn. Qua cái sự việc ở bên
ngoài nó như vậy chớ nó đập cô Diệu Hảo, nó làm cho cô, cái tâm cái ác pháp nó
sẽ sanh khởi, nó không đơn giản đâu. Cho nên nó cũng khó lắm chớ không phải dễ.
Mà cô Diệu Hảo là người quyết tâm tu lắm đó. Cho nên Thầy thấy từ ba mươi phút
cô vẫn ngồi mà không Tầm không Tứ, là kể như là cô cũng xả hết mình rồi.
Chớ nếu mà
mà xả lơ mơ thì cái tài sản của cô ở dưới đó, cái kiểu sống của cô là cái người
biết làm kinh tế sống đó, rồi cái môi trường mà cô sanh ra nó cũng nhằm ở trên
cái môi trường làm kinh tế sống nữa, cho nên mà cô là một cái người biết tổ chức,
mà cô dẹp bỏ, mà cô tu tập được ba mươi phút không vọng tưởng là các con thấy
cũng không phải là cái chuyện thường đâu.
Nhưng mà Thầy
thấy rằng cô tiếp tục mà cô xả tâm cô nữa, thì từ ba mươi phút này cô sẽ đi vào
thiền định một cách rất dễ dàng, không có khó khăn. Nghĩa là chỉ cần xả thêm,
tu tập đúng cái ác pháp và cái thiện pháp, ngăn chặn nó để tăng trưởng các thiện
pháp, thì cô sẽ ra lệnh, cô Diệu Hảo sẽ ra lệnh nó phá âm thanh, không còn nghe
âm thanh, và nó phá các hành, nó ngưng hoàn toàn, thì chừng đó cô sẽ làm chủ được
sự sống chết của cô trong cái Tứ Thiền. Nó chỉ còn một bước nữa.
Và hôm nay
Thầy dạy pháp hành để cho các thầy thu ngắn được cái thời gian tu tập, biết được
cái chỗ nào mình tu tập, để cho nó thu ngắn cái thời gian. Cho nên Thầy xác định
trên cái sự thu ngắn thời gian, nếu mà cái sự tu tập của chúng ta từ lâu nó đã
thuần thục ở trong cái hơi thở rồi, mà hơi thở là cái pháp trợ duyên cho các
pháp thiền định, mà đã thuần thục đã quen với hơi thở rồi mà bây giờ chúng ta
đã xả được cái tâm, thì cái hơi thở đó sẽ nương vào mà tịnh chỉ tất cả cái gì
mà chúng ta muốn. Nương vào hơi thở bảo thân này phải thể hiện như thế nào thì
nó sẽ làm như thế nấy.
(15:30) Đó
thì những cái mà chúng ta sẽ sắp sửa bước vào những cái giai đoạn mới giải
thoát tâm hồn của chúng ta, thì chúng ta thực hiện được Tứ Chánh Cần xong rồi,
thì con đường thiền định rất dễ dàng.
Mà cô Diệu Hảo
không phải là còn nhỏ tuổi đâu. Nghĩa là cái sanh tử, cái luân hồi nó sắp sửa
nó đuổi theo, cũng như là một cái người chăn trâu mà họ xách cái cây gậy họ lùa
bầy trâu vậy đó. Thì cái sự sanh tử nó cũng lùa chúng ta như vậy, nó lùa cho đi
mau để mà mau chết chớ không có gì hết.
Cho nên ở
đây, nếu mà rút tỉa từng những cái kinh nghiệm của nhau mà chúng ta nỗ lực tu tập,
chúng ta đừng có nghĩ ra ngoài.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét