86- 3- GIỮ TRỌN HẠNH ĐỘC CƯ, ĐỪNG TẠO KẼ HỞ CHO ÁC PHÁP
(8:54) Thì
những người đó, ví dụ như bây giờ Thầy nói như cô Hạnh Minh, hoặc là cô Diệu Hồng,
hoặc là Thuý, Trang, hoặc là má nó, đều là những người đều có gieo duyên với Phật
pháp. Nhưng vì cái duyên Phật pháp đó chưa có sâu, cho nên nó chưa có thấy được
cái Chánh Pháp.
Hễ hơi động
một chút xíu là bỏ đi, tưởng là mình đã hay, nhưng mà không ngờ hiểu lạc một
chút xíu, là tưởng rằng mình rời khỏi nơi này thì mình sẽ ở trong thất nỗ lực
tu tập, thì chắc chắn được giải thoát. Còn ở đây thì bị lao động, bị làm này
kia nọ, thì nó không được giải thoát. Nhưng mà sự thật không phải đâu.
Chính cái chỗ
mà tu tập giải thoát, mà bằng cái cụ thể thực ấy, thi như các con cũng đã biết
rằng, mình trực tiếp lao động mà mình phải giữ độc cư như thế nào.
Ở đây Thầy
phải nói rằng, Thầy lưu ý, Thầy để ý, thì Từ Nguyện là một cái người mà tu tập
giữ hạnh độc cư rất đúng. Bởi vì lúc mà Thầy ra bếp, nửa đêm mà Thầy ra Thầy phụ
cô Út, thì rất đúng giờ nó mới ra. Nhưng mà Thầy thấy là ra thì tức là nó không
hỏi gì hết, cái chuyện gì của nó làm thì nó cứ nó làm thôi, cho nên Thầy thấy
đó là một cái hạnh độc cư của nó.
Cho nên hầu
hết là các con cũng nên, khi mà làm việc cũng nên tập những cái hạnh độc cư như
vậy. Đừng có thèm hỏi một gì hết, chuyện của ai nấy làm, mình biết công chuyện
đó rồi mình cứ làm thuộc làu công chuyện đó.
Cũng như mấy
ông thầy chùa mà tụng Bát Nhã vậy, họ thuộc làu rồi họ nhắm mắt họ không có nhớ
gì hết, họ đọc lia đọc lịa, nó cũng thuộc. Các con thấy khi mà đọc chú vãng
sanh không? Họ đọc lia đọc lịa, họ đâu có nhớ đâu, mà họ đọc không sai một chữ
nữa, đó nó làu rồi.
Thì cái công
việc của mình giữ độc cư là công việc làm nó cũng làu rồi, cho nên cứ làm mà
thôi, chớ còn không nói gì hết. Công việc của mình ra đó thì mình tiếp ngay
công việc của mình làm, không hỏi gì hết. Mình thấy ai bỏ cái công việc gì đó
mà có thể mình làm được, thì mình cứ làm công việc đó thì mình làm. Thì như vậy
mình mới giữ trọn vẹn độc cư, và do giữ trọn vẹn độc cư thì cái ác pháp nó
không do cái kẽ hở đó mà nó sinh ra. Cho nên mình tu ở trong cái Chánh Niệm Tỉnh
Giác của mình rất tốt.
Vì vậy mà
bên nam thì như các con thấy, là mình giữ được cái hạnh độc cư, mình không có đến
thất này, thất kia, thất nọ đó, thì đó tức là không có kẽ hở. Mà không có kẽ hở
thì ác pháp không sanh ra. Mà cái ác pháp không sanh ra thì chúng ta đã giữ được
thiện pháp, tăng trưởng thiện pháp chớ gì?
Mà nếu mà
trong khi có một mình mình mà nó có kẽ hở, để cho kẽ hở nó sinh ra, là tại vì
mình thiếu cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, mình thiếu tu cái pháp đó, phải
không?
Các con thấy,
nếu mà trong khi Thầy ngồi đây thì Thầy nương hơi thở, mà Thầy xả ra Thầy nương
hành động, Thầy quét sân Thầy nương hành động, có mình Thầy thì nó đâu có kẽ hở
gì. Cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác nó làm cho chúng ta ngăn chặn được các pháp
ác không sanh, phải không?
(11:36) Do
cái pháp đó mà nó ngăn chặn được, vì chúng ta luôn luôn ở trong hành động, cho
nên hành động đó nó làm cho cái niệm của chúng ta không khởi. Phải không. Mà
bây giờ chúng ta đến thất người khác, là tức là kẽ hở để cho cái niệm ác nó
sanh đó, mình mở miệng mình nói chuyện là cái ác pháp sanh ra rồi đó, chớ không
phải dễ đâu.
Cho nên ở
đây chúng ta biết được, chúng ta nỗ lực chúng ta thực hiện. Vì vậy mà Thầy nói
độc cư là bí quyết thiền dịnh, để mà chúng ta thực hiện được đạo giải thoát.
Cho nên các
con rời khỏi nơi đây, các con nghĩ rằng mình sẽ độc cư chớ gì? Nhưng mà khi mà
ra rồi các con không độc cư được đâu. Bởi vì cái nhân duyên các pháp ở bên
ngoài, thân, thọ, tâm, pháp mà, các con nhớ, cái pháp nó sau cùng đó, mà nó làm
cho các con bị trôi lăn ở các pháp ác, nó lôi cuốn các con ở trong các pháp ác.
Khi mà ra rồi,
ai mà ở trong Tu viện chúng ta thấy sống như thế này buồn lắm, cô đơn, mà có một
mình mình đâu có nói chuyện với ai, nhưng mà đi ra thì vui lắm. Nhưng mà các thầy
thấy là, khi mà vui thì các pháp ác nó xâm chiếm các thầy tan nát ở trong cái đầu
của các thầy hết rồi, cho nên pháp thiện nó đã bị mất rồi.
(12:48) Đó,
cho nên nỗ lực tu tập. Thầy thấy ở đây, mặc dù lao động làm công việc nhưng mà
tự nguyện, Thầy tin rằng nó sẽ sớm đạt được cái kết quả rất tốt, là giữ gìn được
các ác pháp không khởi không tăng trưởng.
Và cách thức
mà tu tập về cái niệm hơi thở thì nó cũng vững vàng lắm, chớ không phải là
không vững vàng. Trước kia thì nó tu, có những cái pháp nó tu sai, như là thiền
xuất hồn rồi này kia thì nó tu sai.
Nhưng mà sau
khi từ ngày mà nó về đây nó tu, nó được tin tưởng, và nó nỗ lực, và qua nó giữ
gìn đúng cái hạnh cho nên từ đó nó có yên ổn. Nhất là trong tâm của nó thiện
pháp nó tràn trề, nó làm cho ác pháp không có xâm chiếm. Do nương vào những cái
hạnh như vậy mà chúng ta sẽ thấy được giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét