85- 2- LO TU TẬP CHO MÌNH TRƯỚC, ĐỦ DUYÊN MỚI ĐỘ NGƯỜI
(5:51) Còn
nếu mà cỡ ông, vị tu sĩ này mà rờ rẫm con, hay hoặc là thấy quăng con khóc như
vậy, động lòng gọi là từ bi của các con.
Cũng như bây
giờ, các con thấy như bây giờ, có một số huynh đệ của mình vắng mặt mà không được
ở đây học những cái pháp này, các con thì không thấy được nhân quả, cho nên thấy
cũng thương xót, mình được học mà người khác không được học.
Cái lòng từ
bi đó thì các con không thấy nhân quả, cho nên vì vậy mà mình ước ao cho được
những người đó được nghe những cái pháp Thầy giảng dạy. Nhưng các con đừng có
lo nghĩ, hãy lo cho mình đi, đừng có lo đi. Mà mình lo như vậy thì những người
đó cũng không độ họ được gì, mà họ đủ duyên họ thì một ngày nào đó họ cũng được
nghe pháp này, chớ không có mất đi đâu hết.
Vì pháp mà
Thầy đã giảng thì nó sẽ còn lưu lại, bởi vì nó là pháp bảo của Phật, được triển
khai với một sự kinh nghiệm tu tập của Thầy. Nó không phải là một cái pháp do
tưởng giải ra, mà là do cái pháp có sự thực hiện tu tập thật, có sự giải thoát
thật, chớ không phải là một cái pháp tầm thường, do cái sự kiến giải bằng cách
chưa tu mà nói ra những ý này, thì nó không hay chút nào đâu.
Cho nên ở
đây nói thì Thầy bảo các con suy ngẫm cái lời Thầy nói có đúng, khi mà mình thực
hiện mình có thấy đúng không, nếu mình thấy đúng có sự giải thoát, thì lời Thầy
nói đúng. Mà nếu không có sự giải thoát tức là lời Thầy là kiến giải mà thôi,
tưởng giải mà thôi.
Cho nên khi ở
đây, mỗi một cái tâm niệm chúng ta khởi lên, mà như vậy thì các con cũng như
các Thầy thấy nó là ác pháp. Vừa rồi thì Mật Hạnh có khởi lên một cái niệm, cho
nên mới xin phép Thầy để mà mượn cái điện thoại gọi ra ngoài Hà Nội cho Chánh Đức
về đây được nghe pháp. Là vì Mật Hạnh nghĩ rằng cái ơn của Chánh Đức đã giúp
mình những thuốc thang bằng cái này cái kia, cho nên vì vậy mà bây giờ muốn trả
một chút nhỏ ơn.
Nhưng mà Mật
Hạnh chưa thấy nhân quả, cho nên vội vàng gọi Chánh Đức để vào đây được nghe.
Thì hôm nay thì chắc chắn là Chánh Đức lo gói hành lý để mà lên tàu hoả để mà
vào nam để mà nghe pháp. Nhưng mà đến đây không biết là có được nghe kịp hay
không, hay là Thầy cũng đã giảng hết rồi. Đó là một cái nhân duyên của Chánh Đức
mà thôi.
Còn các người
khác, thì như bên nữ thì cũng có một số, rồi bên nam cũng có một số, mà không đủ
cái duyên mà được nghe pháp, thì dù bây giờ có muốn cũng không được, có muốn họ
cũng không có nghe được. Cho nên họ có đủ phước thì nó sẽ có người hỗ trợ cho họ
được nghe pháp.
Cho nên
chúng ta hãy, bây giờ chúng ta hãy nỗ lực chúng ta tu. Ngày nào đó, những cái
người đó, họ do một cái nhân quả của đời trước với mình như thế nào đó, thì bắt
đầu đó, mình tu xong rồi mình sẽ độ họ, mình sẽ dạy họ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét