84- 1- DŨNG MÃNH BỎ LẠI ĐẰNG SAU MỌI ÁC PHÁP
(0:00) “Những
kẻ dũng mãnh, chánh niệm, tâm không ưa thích tại gia, ví như con ngỗng khi ra
khỏi ao chúng bỏ lại cái ao, cái nhà, ao hồ, của chúng không có chút tiếc nhớ.”
Nghĩa là
chúng ta rời khỏi, chúng ta mà mạnh dạn mà giữ Chánh Niệm ở trong cái Chánh Niệm
Tỉnh Giác này để ngăn chặn các pháp ác, mà không ưa sống ở tại gia đình của
mình. Tại gia tức là sống ở trong gia đình của mình: anh, em, cha, mẹ, vợ, con
này kia, sống không bao giờ mà có thể chúng ta ra khỏi sự đau khổ này.
Cho nên ở
đây, Thầy muốn nhắc cái câu Pháp Cú này ví như một con ngỗng mà nó rời cái ao
nhà của nó, nó bỏ đi rồi, nó không còn nhớ tiếc chút nào hết. Nó cứ tiếp tục nó
đi, luôn luôn hoài hoài theo dòng nước mà chạy đi.
Đó thì ở đây
chúng ta ví mình cũng như một con ngỗng mà rời khỏi cái ao nhà đó rồi, thì mãi
đi luôn chớ không có nghĩ trở lại như thế nào. Tuỳ duyên ở những cái người ở
trong gia đình của mình, có duyên thì mình độ, tiếp tục độ họ để mà giải thoát,
mà không duyên, bây giờ mình có ở trong nhà, mình có dạy bảo họ cũng chẳng
nghe.
(1:08) Cho
nên ngày xưa có một vị tỳ kheo khi xuất gia tu hành theo Phật thì ngài có vợ và
sắp sửa sanh đứa con, mà ngài ra đi.
Thì lúc bấy
giờ ngài đi tu thì bà vợ ở nhà sanh ra đứa con, thì sau ba năm ngài được cái
đoàn chúng tăng đi về cái khu vực của cái quê của ngài ở, cái nơi gần bên nhà
ngài ở, bởi vì ngày xưa Đức Phật du tăng khất sĩ, cho nên không có ở lâu một chỗ
nào hết.
Cho nên từ
ngày mà ngài theo Phật rồi đi từ xứ này đến xứ khác mà không có dịp trở về quê
hương của mình. Hôm nay cái đoàn tu sĩ đó nó mới được trở về quê hương, thì ba
năm rồi mới trở về đó.
Thì bà vợ của
vị tu sĩ này, nghe tin rằng chồng mình trong cái đoàn tu sĩ này được trở về
đây, mà chờ mãi không thấy ông ta về. Tưởng đâu là ông về được đây, thì ông thế
nào ông cũng ghé ông thăm, nhưng mà không ngờ ông không ghé thăm.
Cho nên bà mới
lần mò mới đi vào ở trong cái khu rừng nơi mà các vị tỳ kheo ở đó, để mà dò, dò
hỏi, thì rõ ràng là chồng bà đang tu ở cái góc rừng đó.
Cho nên hôm
đó thì bà mới sửa sang trang điểm rất đẹp, mặc đồ rất là sang đẹp, rồi đồng thời
thì bà ẵm theo đứa con bà đã sanh ra, bà đã sanh ra đứa con. Sau khi đón đầu
cái vị tu sĩ này, đón đầu chồng mình, thì bà nói những lời rất là ngon ngọt,
kêu anh kêu em, rồi xưng em rất là ngon ngọt.
Nhưng mà vị
tu sĩ này vì phòng hộ sáu căn, vì tu tập, cho nên đối với ngài đã quen đi với
cái sự phòng hộ, cho nên luôn luôn mặt nhìn xuống mà không ngó lên.
(3:05) Do
đó người vợ nói đã đời, tiếng nói rất là ngọt ngào, êm thắm vô cùng. Thế mà ông
lẳng lặng ông bước đi, ông tránh qua, rồi ông bước đi, ông không hề nói một lời
nói nào hết, mà cũng không hề là nựng con của mình như thế nào hết.
Mà khi ra đi
thì con chưa sanh, mà bây giờ về con đã sanh ra mà cũng chẳng cần nhìn mặt nó
ra như thế nào nữa. Con người tu sĩ của đạo Phật sao mà vô tình đến nỗi mà
không thể tưởng tượng được!
Cho nên ông
lách qua ông đi kinh hành, ông không có nhìn mặt vợ, cũng không có nhìn con như
thế nào hết, mà không hỏi thăm rằng ba năm nay em đói khát sao, có ăn không,
cũng không bao giờ hỏi thăm viếng cái gì cả, đi luôn.
Bà ta tức giận
quá. Ông chồng tu theo đạo Phật này sao mà vô tình đến cái mức độ lời nói của
mình ngọt ngào như đường, thế mà chẳng ra gì hết, ông chẳng biết đường mật nó
ngọt như thế nào, mà bây giờ nói vậy mà ông chẳng có còn biết đường mật gì nữa
hết.
Cho nên bà mới
chạy tắt ở trong rừng, bà chạy ra bà đón đầu một lần nữa. Kỳ này bà không có ngọt
ngào nữa, mà bà làm hung dữ.
Bà mới nói với
ông chồng: “Từ ngày anh đi tu tới bây giờ đó, tui ở nhà tui sanh con,
tui chịu cực khổ, tui nuôi nấng cho tới bây giờ. Thì bây giờ con anh tui trả
anh nè, anh nuôi làm gì làm, tui không có cần nuôi nó nữa đâu, tui quá cực khổ
rồi. Anh là con người bạc tình, bạc nghĩa, không có tình nghĩa gì hết!”
Cho nên bà
ta nói như vậy rồi bà ta chọt cho đứa con đau, nó khóc ré lên, rồi bà quăng nó
xuống đường, ngay giữa vị tỳ kheo đang đi, quăng xuống đường để nằm đó, rồi bà
chạy, bà bỏ đi.
Vị tỳ kheo
này lẳng lặng bước tránh qua rồi đi, chớ cũng không ẵm đứa con lên mà vỗ nữa,
con nín đi hay này kia, cho nên đi luôn qua. Do đó bà thì bà đâu có bỏ con bà
được, cho nên bà đau lòng. Khi nghe con nó nằm nó lăn khóc, thì bà đâu có chịu
nổi. Cho nên chờ ông ta đi qua rồi, bà chạy ra bà ẵm con.
Bà mới
nói: “Thiệt ra những bậc tu sĩ, những vị tỳ kheo đệ tử của Cồ Đàm thật
là mới là bậc giải thoát, nó không còn dính mắc nữa!” Cho nên cuối
cùng thì bà về bà nuôi con bà cho nó lớn đúng bảy tám tuổi, rồi bà gởi vào ở
trong Tăng đoàn, đi theo Đức Phật mà tu. Còn bà thì bà xuất gia, xin Phật xuất
gia theo bên nữ bà tu.
Cho nên cuối
cùng bà cũng thành A La Hán, mà đứa con cũng thành chứng quả A La Hán. Cả gia
đình người ta, vợ chồng, con cái đều thành quả A La Hán, là vì một cái hành động
giải thoát của vị tu sĩ này đã độ vợ con mình tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét