81- 10- NGƯỜI CÓ TRÍ TUỆ THÌ LUÔN NỖ LỰC NGĂN ÁC DIỆT ÁC
(37:18) Câu
kế của Kinh Pháp Cú: “Người ngu suốt đời gần gũi người trí vẫn chẳng hiểu
Chánh Pháp, ví như cái muỗng múc thuốc thang luôn mà chẳng bao giờ biết được
mùi vị của thuốc thang”.
Chẳng hạn
các con gần được Thầy, nhắc đi nhắc lại như thế này, mà các con không chịu
buông xả, không chịu ngăn chặn các pháp ác, không chịu đoạn dứt các pháp ác, mà
cứ sống theo cái dục lạc thế gian, sống nhớ sống nghĩ, sống thương sống ghét, sống
ham thích cái này cái nọ cái kia, thì cũng như là, ví như cái muỗng mà múc thuốc,
cái muỗng múc thuốc nhưng nó chẳng biết cái mùi vị của thuốc thang như thế nào
hết à!
Gần bên Thầy
mà chẳng có được cái mùi vị giải thoát nào hết thì cũng như cái muỗng mà múc
thuốc, cuối cùng là cái muỗng nó cũng chẳng biết cái vị thuốc đó là thuốc trị
cái gì nữa, nõ cũng chẳng biết nữa. Gần Chánh Pháp mà không thực hiện được
Chánh Pháp giải thoát, thì cũng ví như cái muỗng mà múc thuốc để mà bán thuốc
cho người ta chớ còn nó chẳng có gì hết, đó thì thì rất uổng cuộc đời cho các
thầy và các con.
Câu Pháp Cú
kế: “Người trí dù chỉ gần gũi người trí trong khoảnh khắc cũng hiểu
ngay được Chánh Pháp, chẳng khác gì cái lưỡi mới tiếp xúc với thuốc thang, đã
biết ngay mùi vị của thuốc thang.”
Đó Đức Phật
ví dụ, hồi nãy là cái muỗng múc thuốc, bây giờ là cái lưỡi chúng ta muốn nếm
thuốc.
Cho nên khi
mà cái người trí, cái người mà có trí thông minh người ta gần cái bậc trí, bậc
tu hành, người ta chỉ nghe cái lời của một vị mà tu hành giải thoát, người ta
nói ra rồi, thì ngay đó người ta nhận ra được Chánh Pháp liền. Cho nên người ta
biết được cái mùi vị của thuốc đó liền, vậy mà ví như cái lưỡi của chúng ta, bỏ
miếng thuốc đó vô thì biết cái mùi vị thuốc đó ngon, ngọt, cay đắng như thế
nào, biết liền. Còn cái người ngu, thì họ như cái muỗng, chớ không phải là cái
lưỡi.
(39:14) Cho
nên cái người trí thì họ là cái lưỡi, cho nên từ đó họ bỏ hết, họ nỗ lực họ thực
hiện, các cái pháp ác ngăn chặn không cho sanh khởi, không cho tăng trưởng. Còn
cái người ngu thì cứ luôn để cho nó tăng trưởng, tăng trưởng mãi mãi mãi tăng
trưởng hoài, thì đó là người ngu chớ không phải người trí. Người ngu thì không
phải ví như cái lưỡi được, mà ví như cái muỗng múc thuốc mà thôi.
Đó là những
cái mà để chúng ta thấy được chúng ta là người khôn hay là người ngu, hay là
người mê hay người sáng. Một người mà sáng thì luôn luôn ngăn chặn các pháp ác,
thực hiện cái pháp. Bởi vì những cái pháp này nó đâu phải là những cái pháp khó
khăn, nó đâu có làm chúng ta phải điên khùng, mà chúng ta ngăn chặn được là thấy
có giải thoát hoàn toàn, thấy tâm hồn có thanh thản an lạc liền tức khắc.
Còn cái người
ngu thì luôn luôn cứ để cho ác pháp xen lẫn, khởi ham muốn cái này, cái kia,
cái nọ, chạy theo những cái dục lạc của thế gian, đó là cái người ngu, cho nên
nó là chỉ là cái muỗng múc thuốc chớ không phải là cái lưỡi nếm thuốc.
Đó là những
cái pháp mà Phật đã nhắc nhở chúng ta để thực hiện cái Tứ Chánh Cần, để nhắc nhở
chúng ta để thực hiện sự giải thoát của tâm hồn của mình, thân tâm của mình.
Câu kế nữa, “Khi
ác nghiệp chưa thành thục, thì người ngu tưởng như đường mật, nhưng khi ác nghiệp
đã thành thục, thì họ nhất định phải chịu khổ, đắng cay”.
Đó thì cái
câu này, bây giờ đó, cái ác nghiệp nó chưa thành thục, cho nên chúng ta thấy những
cái ham muốn cái này cái kia, ham muốn xe cộ, ham muốn ăn uống, ham muốn cái
này cái kia, ham muốn đủ loại vật chất ở trên thế gian này, thì chúng ta thấy
nó như đường mật, nó vui lắm, nó sung sướng lắm. Thấy người ta cười giỡn, người
ta bài bạc, thấy người ta hút sách, thấy người ta đi tới, đi lui, thì mình mừng
lắm, mình thấy mình vui theo.
Nhưng không
ngờ đó là cái ngu của mình, tưởng nó như đường mật, nhưng mà thật sự ra khi mà
ác nghiệp nó đến rồi, thì lúc bấy giờ nhất định là cái người ngu đó phải chịu
thọ khổ đắng cay. Đời không có ai mà tránh khỏi những cái sự mà nhìn cái dục lạc
của thế gian là đường mật, mà thoát khổ đâu. Người nào mà chạy theo cái dục lạc
của thế gian, chạy theo những cái vật chất của thế gian, thì người đó phải chịu
nhiều đắng cay.
Còn cái người
nào mà không có chạy theo vật chất của thế gian, không thấy rằng cái dục lạc của
thế gian là đường mật, thì người đó thoát khổ. Đó thì, hôm nay, những cái câu
kinh Pháp Cú để nhắc nhở chúng ta tu tập trong các cái pháp của Phật, tức là Tứ
Chánh Cần để nhắc nhở chúng ta biết cái thiện pháp, cái ác pháp mà ngăn chặn.
(41:52) Một
câu Pháp Cú kế nữa: “Một đàng đưa tới thế gian, một đàng đưa tới Niết
Bàn, hàng tì kheo đệ tử Phật hãy biết rõ như thế, chớ nên tham đắm thế lợi, nên
chuyên chú vào đạo giải thoát.”
Ở đây, cái
câu Pháp Cú này khuyên lơn chúng ta hai cái nẻo rất rõ ràng mà trong Đường Về Xứ
Phật Thầy đã vạch ra thấy rõ, đời phải ra đời, đạo phải ra đạo. Đường đời phải
như thế nào mà đường đạo phải như thế nào. Còn cái này, đạo nó chẳng ra đạo, mà
đời nó chẳng ra đời. Chúng ta đã quyết tâm chọn lấy đường đời, để đi hướng đi về
nẻo Niết Bàn, chớ không phải đi về dục lạc của thế gian nữa. Và đi về nẻo Niết
Bàn thì chúng ta phải sống như thế nào cho đúng cách, phải tu tập như thế nào để
đạt được.
Và hôm nay
các con và quý thầy cũng đã rõ ràng con đường mà chúng ta hướng về nẻo Niết Bàn
là phải, chúng ta phải thực hiện Tứ Chánh Cần. Phải không? Chúng ta đã thực hiện
Tứ Chánh Cần thì con đường mà đi vào nẻo Niết Bàn thì tức là chúng ta sẽ đạt được
kết quả ngay liền tức khắc, chớ không phải là không ngay liền.
Đó thì, hôm
nay thì các thầy thấy rất rõ con đường mà đưa đến Niết Bàn là con đường mà
chúng ta đang tu, đang thực hiện. Thì cái pháp mà chúng ta đang tu tập đầu tiên
đó là Tứ Chánh Cần. Hằng ngày, hằng giờ, hằng phút, chúng ta ngăn chặn nó,
không cho ác pháp sanh khởi, không cho tăng trưởng, thì đó là chúng ta đã tu tập
thiền định. Mà thiền định thì sẽ đưa chúng ta đến chỗ chấm dứt sanh tử, chấm dứt
luân hồi.
Hôm nay nghe
rõ các pháp hành như vậy, thì Thầy mong rằng các con bên nữ, cũng như là các thầy
bên nam, hãy nỗ lực thực hiện cho kỳ được, chấm dứt, không có thấy đời là
thương, là ghét, là giận, là hờn gì nữa hết, mà phải thấy đời là một cái hình
thức nhân quả, vay nợ trả nhau mà thôi.
Cho nên cái
câu Pháp Cú hồi nãy, mình thấy rằng, đây là con của mình, đây là tài sản của
mình, cái đó là cái khổ đau nhất, cái đó là cái không sáng suốt, cái còn bị chấp
đắm, không sáng suốt. Mà mình hãy nhìn tất cả không phải gì cả hết, mà là nhân
quả mà thôi, Thầy thường thường nhắc nhở các thầy rất nhiều, nó là nhân quả.
Cho nên, chúng ta phải thấy nhân quả.
Chúng ta tu
Tứ Vô Lượng Tâm cho nên chúng ta không làm ngơ trước sự đau khổ của người khác,
trong đó có những người thân của mình. Chúng ta không làm ngơ trước sự đau khổ
của người khác, nhưng chúng ta không có để đó là của cải của mình, tài sản của
mình, đó là con của mình, đó là cha mẹ của mình, thì nó sẽ không được giải
thoát hoàn toàn theo đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét