80- 9- VÌ NGU SI NÊN MÃI ĐẮM ĐUỐI TRONG LUÂN HỒI ĐAU KHỔ
(30:52) Vì
vậy mà Thầy thấy hiện bây giờ, thì Thầy sẽ nhắc đến một vài cái pháp thiện và
pháp ác, để cho qua những cái bài Kinh Pháp Cú, để cho các Thầy rút tỉa những
cái ác, và cái thiện của con đường mà tu ở Tứ Chánh Cần cho rõ ràng hơn. Rồi
sau đó Thầy sẽ dạy về cái Thân Hành Niệm, để chúng ta biết rằng từ cái chỗ đó
mà chúng ta ngăn chặn được các pháp ác.
Bởi vậy nói
về Tứ Chánh Cần thì phải nói về ác với thiện, và cái hành động để ngăn chặn được
các pháp ác, và tăng trưởng các pháp thiện, để mà chúng ta hiểu, để mà chúng ta
biết cách tu tập.
(31:40) Ở
đây, cái đầu tiên là cái pháp ác đầu tiên, là chúng ta phải học về cái ngu của
chúng ta. Tức là trong cái ý của chúng ta nó có ba cái pháp ác đó, ba cái pháp
ác đó là tham, sân, si. Mà si tức là cái ngu của mình.
Cho nên ở
đây trong cái câu Kinh Pháp Cú dạy: “Đêm rất dài với kẻ mất ngủ, đường
rất xa với kẻ lữ hành mỏi mệt, cũng thế, vòng luân hồi sẽ nối tiếp vô tận với kẻ
ngu si, không minh đạt chánh pháp”.
Nghĩa là ở
đây cái câu Pháp Cú của Phật dạy, cái người mất ngủ thì thấy đêm nó trằn trọc,
đêm nó dài nó không có, nó lâu sáng quá. Mà cái người đi đường mà mỏi mệt rồi,
thì thấy con đường nó xa vời vợi. Còn mình còn khỏe thì con đường xa mình không
thấy xa đâu.
Mà mình
không phải là người mất ngủ, mình là người mà nằm xuống mà ngủ, thì sao mà thấy
cái đêm nó ngắn quá, mới nằm xuống là đã là sáng rồi, không có để cho mình ngủ
được nữa, cho nên đêm nó ngắn. Còn cái người mất ngủ cứ nằm trằn trọc mà ngủ
không được, mong cho nó sáng, mà nó không sáng, đêm nó dài.
Thì cái vòng
luân hồi nó sẽ nối tiếp vô tận mãi với cái người ngu không có thấy được nó, cho
nên cứ đắm đuối chạy, ham mê theo cái dục lạc của thế gian, ham mê cái này, ham
mê cái kia, chớ chúng ta chưa biết rằng cái luân hồi kiếp này nó sang kiếp
khác, nó cứ lôi cuốn chúng ta mãi vô ở cái chỗ mà vô tận của cái luân hồi đó.
Chúng ta
không thấy, cũng như cái người mà không thấy cái đêm dài, cũng như không thấy
cái đường xa, khi cái người đó chưa có mỏi mệt, chưa có mất ngủ.
Những người
phàm phu ngoài đời họ là những người chưa mất ngủ, cho nên còn ham ngủ, cho nên
thấy đêm ngắn, những người ở ngoài đời họ chưa thấy cái đường xa, cho nên họ
chưa phải là người mỏi mệt, chưa biết khổ. Còn chúng ta là những người hiểu và
biết khổ, cho nên chúng ta mới thấy rằng mỗi một kiếp người mà luân hồi nối tiếp
nhau cái sự đau khổ này, nó vô tận như vậy.
Cho nên đó
là cái ngu của mình, cái ngu không thấy, cho nên không thấy, cho nên vì vậy mà
chúng ta không vui lòng, không hăng hái, không tinh tấn mà ngăn chặn các pháp
ác, để cho tâm chúng ta luôn luôn mãi sanh cái ham muốn cái này cái kia, cái nọ,
chạy theo những cái ăn, cái uống, cái ngủ, cái nghỉ, cái vui sướng của cuộc đời,
chạy theo những cái đó.
(34:04) Cho
nên đó là cái ngu của chúng ta, không có thấy rằng cái nối tiếp cái sự luân hồi
đau khổ mỗi kiếp người không có sung sướng gì hết. Đó là cái ngu.
Cho nên hằng
ngày mà chúng ta tu tập, chúng ta thấy được cái khổ sở này, thì chúng ta không
có còn sung sướng gì mà chạy theo cái dục lạc của thế gian, ham thích cái thế
gian nữa. Miếng ăn chúng ta cũng không thấy ngon nữa, cho nên chúng ta không có
thèm cái này hoặc cái khác, không có thèm một cái gì hết, mà chúng ta chỉ còn
lo làm sao chấm dứt được sự luân hồi.
Vì chấm dứt
được nó nó mới hết khổ, mà không chấm dứt được nó thì đời này cũng khổ, đời sau
cũng khổ, dù chúng ta có vua chúa, giàu sang cách gì đi nữa thì chúng ta cũng
khổ, chúng ta có đầy đủ cái vật chất thế gian này thì chúng ta vẫn khổ, không
bao giờ mà chúng ta hết khổ. Đừng nói người giàu đầy đủ là sung sướng đâu,
không sung sướng. Mà đừng bảo rằng người nghèo không có hột cơm ăn là sung sướng
đâu, cũng không sung sướng đâu. Người nào cũng khổ ở trong cái vòng luân hồi của
nó.
Biết rõ như
vậy, tức là chúng ta mau mau, ngăn chặn các pháp ác. Mà các pháp ác đó đâu có
gì mà khó mà không ngăn chặn. Chúng ta có pháp tu tức là Chánh Niệm Tỉnh Giác Định,
Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu, là chúng ta đã đoạn trừ được các pháp ác đó liền.
Thế mà chúng ta không siêng năng, không tinh tấn để tu tập để chấm dứt cái vòng
luân hồi này, cái vòng mà do chúng ta ngu si, mà cứ đắm đuối, cứ để cho pháp ác
sanh khởi sanh khở trong tâm chúng ta mãi. Phiền não, đau khổ, ham muốn, nhớ
thương, tất cả những cái này nó làm cho chúng ta đau khổ triền miên, bất tận.
Đó thì hôm
nay, đầu tiên nói về cái sự đau khổ của cuộc đời, mà chúng ta ngu si chúng ta
không biết, do đó mà chúng ta không chịu ngăn chặn các pháp ác trong tâm của
chúng ta.
Cái câu Pháp
Cú thứ hai ở đây nhắc về cái ái kiết sử: “Đây là con ta, đây là tài sản
của ta. Kẻ phàm phu thường lo nghĩ như thế, nhưng chẳng biết chính ta còn không
thiệt có, huống là con ta hay tài sản của ta”.
Đó là cái
câu Pháp Cú Phật dạy như vậy. Nghĩa là chúng ta thấy con mình mình thương nè,
cha mẹ mình nè, tài sản mình nè, cái gì cũng lo nghĩ cái này, cái nọ, cái kia,
lo mà làm cho có của, có cải, có nhà có cửa, có xe có cộ, rồi ăn, rồi uống này
kia, tưởng là cái đó là thiệt có, nhưng chính thân ta còn không giữ được, huống
hồ là những vật đó, để mà có làm gì, có rồi cũng phải bỏ mà thôi, chứ có làm
gì?
Chúng ta đem
cái sức ra làm của cái tài sản bao nhiêu thì ngày nào đó chúng ta cũng bỏ,
không có mang theo được gì. Thế mà những cái chuyện mà chúng ta ngu si như vậy,
để mà chúng ta không nỗ lực thực hiện, ngăn chặn các pháp ác đó, ngăn chặn những
cái tình thương đó, ngăn chặn những cái mà làm chúng ta không ra khỏi luân hồi
này.
Đó thì ở
đây, câu thứ hai để nhắc nhở cái sự tu tập của chúng ta, phải nỗ lực hằng ngày,
phải siêng năng từng phút, từng giây để ngăn chặn các pháp ác đừng cho tăng trưởng,
luôn luôn giữ gìn sống trong thanh thản, trong an ổn của cái thiện pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét