576- 6- CẢ TINH THẦN VÀ THỂ CHẤT ĐỀU QUAN TRỌNG CHO TU TẬP
(36:15) Phật
tử Anh Vũ: Vậy thì lúc mà tu là khó khăn như vậy đó thì cái sự kiên nhẫn,
can đảm về tinh thần đó nó quan trọng hơn hay là sức khỏe, thể chất quan trọng
hơn Thầy?
Trưởng
lão: Nó cả giữa
hai cái hết con, về sức khỏe của mình nó cũng quan trọng lắm, mà về tinh thần của
mình nó cũng quan trọng, nó cả hai cái. Cho nên vô đầu phải rèn luyện cái tinh
thần trước, rồi sau đó thì người ta giúp cho mình có những cái sức khỏe. Thí dụ
như bây giờ trong cái quá trình mà tu tập, người ta phải chọn lựa những người
có sức khỏe người ta cho vô tu, chứ còn cái cơ thể con bệnh rề rề vô mà khép
trong đó chừng ba bữa con chết luôn ở trong đó, chứ đừng nói.
Bởi vì cái
cơ thể mình yếu, yếu như mấy ông, ba của chú Tâm cũng ốm yếu, bệnh tật, hay hoặc
là sư Tuệ Tĩnh đó, mà Thầy khép vô cái là mấy ông đó cái cơ thể vậy là kể như
tiêu. Còn cái cơ thể như thầy Chơn Trí ở bên đây nè, cái thầy mà đào đất, cuốc
đất làm đó. Cái cơ thể đó mà vô tu rồi, nếu mà chịu tu thì cơ thể đó là tu
nhanh lắm. Cái sức lực đó, cái sức lực tu rồi, mà bây giờ đem ra làm cái chuyện
đó thì Thầy nó uổng lắm!
Phật tử
Anh Vũ: Con
không biết là cái người đào đất như vậy, không biết ăn cơm ngày một bữa có chịu
nổi không?
Trưởng
lão: Nó thật sự
ra nó ăn ngày một bữa đó con. Nghĩa là coi như là ở đâu nó cũng vậy, giữ gìn
cái giới hạnh ăn ngày một bữa, chứ không ăn thêm một cái gì hết, chỉ ăn cơm.
Thí dụ như tới giờ ăn, nó làm vậy thì nó ăn nhiều mà một bữa thôi, không ăn lặt
vặt, không ăn bậy bạ đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Không
ăn hơn nữa?
Trưởng
lão: Không ăn hơn nữa,
cứ ăn một bữa mà điều ăn nhiều. Thí dụ như mọi lần mà không có làm như vậy đó,
thì nó ăn một bát đầy thôi. Còn nay thì nó ém, thì nó mới có đủ cái sức nó làm,
nhưng mà ăn một bữa. Nó hay ở cái chỗ đó. Thầy phải phục chứ không phải không
đâu. Kể như nó cũng là quen được cái ăn ngày một bữa, chứ còn như người ta thì
chịu không nổi.
Ở đây quý Thầy
ở đây mà phụ làm cái gì đó thì cô Út cô cho ăn cái này, cái kia tùm lum đủ thứ
hết, còn nó không ăn, nhất định là không ăn, chết bỏ. Đó là cái gương hạnh đó,
Thầy nghĩ rằng những cái người này Thầy sẽ đào tạo tới nơi tới chốn. Chưa, nó
chưa tới tu, chứ nó mà tới tu, nó đem cái sức lực đó mà nó tu thì Thầy nói mấy
người đó họ sẽ đạt được kết quả.
Thầy biết hết
mà, cái người nào mà tu được, cái người nào tu sao, Thầy biết. Nhưng mà cái
duyên, để chờ cái duyên của họ. Khi mà nó qua cái đợt đó, Thầy sẽ lợi dụng cái
sức lực của họ, tạo cái tinh thần của họ chiến đấu, họ không có sợ chết đâu, mấy
người đó họ gan lắm. Họ ăn ngày một bữa mà họ làm họ không sợ, tức là họ không
dao động. Còn mấy cái người nào ăn ngày một bữa mà làm sợ mất sức, mấy người đó
bị dao động tâm, yếu tinh thần.
Đó, con thấy,
nó rõ lắm con, bởi vì ở đây nó có nhiều cái đặc biệt lắm. Còn một người mà vượt
qua cái thọ đó là thầy Chơn Thành mà ốm ốm, mà sáng nay ghé đây đó, thầy đã vượt
qua cái thọ. Thọ đau gì đau, thầy nhất định cắn răng vượt qua, cứ dùng cái tâm
lực, pháp hướng tâm để mà vượt qua, chuyển qua tất cả những cái thọ. Bây giờ
thì thầy khỏe mạnh, thầy cũng vượt qua được những cái tinh thần của mình, đó là
sự vượt lên bằng tinh thần. Còn cái chú này thì thể lực, cứ việc ăn ngày một bữa
mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét