575- 5- TU MUỐN CHỨNG ĐẠO PHẢI QUYẾT TỬ
(27:44) Cho
nên Thầy nói Thầy chưa có cơ sở, bởi vì cơ sở này là Đại Thừa, cho nên Thầy chỉ
biến cải thôi. Cho nên vì vậy mà nó làm động lắm, nay khách tới, mai khách lui
đủ thứ hết làm cho động chứ, Thầy cũng không yên. Và bây giờ thì kinh sách nó
còn đang dở dang như thế này thì không ai soạn nữa, Thầy phải soạn ra này kia
thành ra Thầy mất thì giờ.
Chứ Thầy mà
ngồi không Thầy hướng dẫn, mấy năm trước Thầy ngồi không Thầy hướng dẫn, nghĩa
là Thầy không có viết kinh sách, Thầy chỉ nói đào tạo được một con người là Thầy
viết bộ kinh sách đó. Chứ không có cần viết kinh sách, viết kinh sách là cầu
danh, Thầy không viết, con nhớ? Cho nên vì vậy mà Thầy chuyên Thầy lo đào tạo
vô Thầy khép, Thầy đuổi lia lịa. Vô phạm là Thầy đuổi, Thầy đuổi ba bốn chú, ba
bốn thầy mà. Mấy thầy ở đây lúc mà Thầy khép, mấy Thầy ở đây không có một người
ở, tu mà kiểu này là Thầy đuổi ra hết. Thầy nói thà là được thì được một người
còn hơn là nuôi cả chục người, hai ba chục người như thế này phí của đàn na thí
chủ mà chẳng ra gì hết, ăn để chơi, Thầy đâu có chấp nhận đâu.
Cho nên vô
tu nghĩa là tu thật tu, còn không tu cứ đi ra đời đi, lo làm ăn với người ta chứ
không ở đây mà để cho người ta vất vả, không chấp nhận. Mà trong suốt 3 năm mà
Thầy nhập thất rồi, chúng ở đây bay Thầy nói cũng như là lá rụng vậy. Vô họ
cũng xin vô, họ ham tu lắm chứ không phải không, họ vô tu cái Thầy khép vô, sai
cái là Thầy mời ra liền. Cô Út thì cô còn nói tới nói lui, nói này kia nhẹ nhẹ,
chứ Thầy nói: “Nhất định là mấy thầy tu không được là mấy thầy phải đi
giống nhau, chứ thầy ở đây thầy làm cho người khác tu không được”.
Mà con biết
chỉ còn có một người được ở lại đây thôi chứ bao nhiêu Thầy đuổi hết. Lúc bây
giờ thầy Chơn Tịnh nè, thầy Từ Minh nè, chú Minh Điền nè, vô đây tu, lén Thầy
nói chuyện, mười hai giờ đêm ra ngoài góc kia nói chuyện. Thầy ở trong này Thầy
biết, Thầy đi ra Thầy bắt gặp liền. Sáng hôm sau Thầy mời ra, Thầy đuổi liền,
Thầy nói: “ở đây độc cư để tu chứ không phải ở đây để này, để kia nói chuyện.
Quý Thầy đừng có nghĩ là 12 giờ quý thầy trốn ra nói chuyện mà Thầy không biết
đâu!”
Ba năm đó
nghĩa là không ai dám hó hé gì hết. Chính Chơn Thông, cái năm đó là chính Chơn
Thông ở đây mà phải bay qua bên Miến Điện ở bển chứ không dám ở đây. Thì vô mà
hễ rục rịch cái là, sai cái kỷ luật của Thầy ở đây là Thầy đuổi liền. Tu được
thì được, không được thì thôi chứ còn Thầy không chấp nhận.
Trong ba năm
đó Thầy ra thất, coi như là còn có một người ở đây với Thầy, chứ bao nhiêu Thầy
quét ra hết. Thầy nói như thế này, thiệt là cuộc đời như thế này: đào tạo một
người tu chứng thiệt là khó, họ chỉ là những người đến ăn chứ không có tu gì hết.
Thầy ra thất, năm đó ra thất Thầy tuyên bố. Bởi vì Thầy quyết định, Thầy nhập
thất để mà Thầy dẫn dắt, Thầy không làm cái gì hết, Thầy đào tạo người.
Thí dụ như
con bị hôn trầm thì Thầy đến thất con liền. Thầy ngồi đó, Thầy bắt con đi kinh
hành, ngồi lên ngồi xuống đi kinh hành để phá cho hết hôn trầm sạch. Thời chúng
nó sợ gần chết, hết dám nổi tu con biết? Chỉ có cái chú Mật Hạnh, chú đó chú mới
ráng. Chứ còn mấy người kia đó không nổi, ai cũng bay hết.
Phật tử
Anh Vũ: Cái mà
đào tạo một cái người như vậy là nó khó quá chừng! Cái này nó khó hơn là nuôi một
đứa con nữa.
Trưởng
lão: Nuôi khó
hơn, cực khổ lắm con ơi! Chứ đâu phải dễ đâu con! Mà họ đó, bản chất của họ là
bản chất cái thói quen nó bình thường quá, mà vô đây cái mình bắt vậy cái bắt đầu
họ chui bên đây, họ lén bên kia. Thậm chí như có người họ phải trốn đi đó con.
Họ chịu không nổi họ phải trốn, họ leo rào họ trốn, nửa đêm vậy họ xách gói họ
trốn đi. Thầy thấy cũng tội thiệt, nhưng mà họ làm vậy thì thôi. Đó thầy Từ
Minh, một lần mà Thầy bắt rồi đó, Thầy bắt Thầy không cho, thì nửa đêm thầy
xách gói thầy trốn, thầy đi.
Phật tử
Anh Vũ: Cái tu
cho mình khó rồi, bây giờ lại giúp người khác tu, mà mong cho người ta thành đạt,
là một cái chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, cái hy vọng đó thật là xa xôi.
Trưởng
lão: Xa lắm con.
(31:48) Phật
tử Anh Vũ: Phải kiên trì, phải từ bi, phải trí tuệ dữ lắm Thầy. Con thấy
Thầy với cô Út thiệt là giàu có, vừa từ bi, vừa trí tuệ, kiên nhẫn, đất đai,
cái gì nuôi bao nhiêu người, mà kiên nhẫn bao nhiêu năm.
Trưởng
lão: Chịu đựng
cũng dữ lắm con. Nếu mà thật sự ra nếu mà không có kiên nhẫn coi như là không
có nhận. Tuy là không kiên nhẫn là không nhận, kiên nhẫn để mà uốn nắn dần dần.
Thì coi như
là ba năm, sau khi cái mùa hạ năm đó rồi thì Thầy khép cửa, Thầy tuyên bố với
chúng: người nào mà quyết theo Thầy, thì trong ba năm Thầy dẫn đi tới nơi tới
chốn. Còn ai mà không quyết theo Thầy thì xách túi ra khỏi Tu viện trước đi.
Thì cũng có một số người cũng quyết tu, nhưng mà tới chừng khép vô tu cái bắt đầu
họ ngán, họ sợ. Thứ nhất ăn thì họ không sợ rồi. Cái thứ hai thì bắt đầu ngủ
thì Thầy đến Thầy phá giúp cho họ, thì họ cũng có nhiều người.
Coi như là
năm mà Thầy nhập thất đó, là hai chục người, hay ba chục người nhập thất chứ
không phải ít. Nhưng mà vô ăn thì hơn phân nửa người đã rút lui rồi, còn có mười
mấy người. Sau khi mà tới ngủ thì còn có ba, bốn người. Nghĩa là cái ngủ họ
cũng sợ nữa. Ba, bốn người còn ở lại thôi! Ba bốn người ở lại mà tới chừng Thầy
bắt khép độc cư, là không được nói chuyện là rớt luôn hết còn chỉ có một người.
Phật tử
Anh Vũ: Như vây
là cái độc cư nó khó hơn ngủ hả Thầy?
Trưởng
lão: Nó khó hơn
ngủ, họ chịu không nổi. Nghĩa là bắt không được nói chuyện. Mà Thầy đi Thầy ở
không mà, Thầy đi kiểm tra, Thầy đi tới đi lui, trời ơi, họ sợ! Thầy nói bây giờ
mà Thầy cứ đêm với ngày mà Thầy đi tới đi lui, nội mấy cái ông này chừng bảy
ngày xin bay đi hết.
Phật tử
Anh Vũ:… (Không
nghe rõ)
Trưởng
lão: Không có,
Thầy cấm là không được lao động, không được làm gì hết, ăn no rồi cứ tu. Thầy
không cho làm cái gì hết. Thậm chí như cả quét sân Thầy không cho, chứ đừng có
nói mà đi quét sân đâu!
Đó Thầy bắt
cứ tu thôi. Rồi Thầy đi tới, đi lui vầy. Thất nào ở im re thất nấy, nó không có
bao giờ đi qua, đi lại. Vậy mà bảy ngày, trong tuần lễ bay hết. “Xin Thầy đi
chứ con không sống được!” Trời đất ơi! Nó tuôn trào, nó nghĩ tầm bậy,
tầm bạ đủ thứ. Nó nói Thầy khó quá trời mà làm sao tu cho được, chùa người ta
thì sướng gần chết. Ăn ba bữa cũng được, Thầy đây ăn một bữa, ngủ cũng không
cho ngủ!
Thầy nói thiệt
đúng là tu đúng theo đạo Phật nó nhanh thật, nhưng mà cái sức người ta nó còn dục
nhiều quá, dục ăn, dục ngủ, rồi dục vui chơi, thích nói chuyện, vì vậy mà tu
không vô!
Cho nên Thầy
thấy, ban đầu Thầy dạy đó, những cái đức hạnh nhẫn nhục, tuỳ thuận, bằng lòng,
rồi ăn, ngủ, độc cư. Thầy nêu ba cái đó làm cái tiêu chuẩn để mà bước vào cửa
tu giải thoát. Thế mà không ai chịu nổi.
Cho nên ba
cái đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng, Thầy mới giảng ra cái cuốn băng “Thiền
căn bản”, để ly dục, ly ác pháp, rồi lấy ba cái đức đó mà tu tập. Còn đi sâu
vào Thiền Định thì ba cái hạnh ăn, ngủ và độc cư. Nói thôi mấy ông thầy vô đây
kêu ba cái hạnh này nó đánh mấy ông tan nát hết, chạy mất hết, nó ghê gớm lắm!
Nhưng mà cái người nào quyết tu thì được, Thầy nói quyết tu liều chết được.
Thầy nói như
thế này nè, khi mà vào đây tu rồi, nhất định là nát xương mới ra khỏi chỗ này,
chứ mà còn cục cựa là nhất định là không rời khỏi chỗ này. Nghĩa là đau nhất định
chết bỏ chứ còn không được đi bác sĩ, không được khám bệnh.
Phật tử
Anh Vũ: Phải quyết tử
mới được!
Trưởng
lão: Quyết tử đó, Thầy
nói như vậy. Cho nên trong ba năm vô đó thì Thầy nói Thầy đau không uống thuốc.
Thầy làm gương mà, Thầy nhất định đau không uống thuốc, không đi bác sĩ, mà Thầy
đau Thầy chết Thầy bỏ. Nhưng mà họ nói: “Thầy có Định rồi làm sao Thầy
đau? Mà tụi con làm sao có Định?”. Thầy nói: “Cứ theo Thầy, Thầy chết
thì mấy con chết. Mà mấy con còn sống thì mấy con cứ tu thôi, chứ còn không có
đi ra khỏi đây!” Nhưng mà nó đánh tới cái thọ là Thầy thấy coi như cái
người nào mà đánh tới cái thọ họ cũng bay hết. Họ không chịu nổi, họ không dám
chết!
(35:31) Thầy
nói ít ra con đường này tu mấy con phải chết đi một lần thì mấy con mới sống lại,
chứ mấy con muốn sống thì nó không có vô được đâu! Mình còn ham sống tức là
mình còn tham. Còn cái người tu là không tham sống, coi như cái chết của mình
coi như là đồ bỏ. Cũng như con là một chiến sĩ đi ra mặt trận thì con phải coi
như cái chết của con trước mắt rồi, coi như nó nhẹ như lông hồng rồi đó. Nghĩa
là làn tên, mũi đạn thì kể như là cái chết trước mắt rồi.
Còn mà con
thấy còn ham sống thì ra đó súng đạn quá cái con chạy thôi rồi. Làm tướng mà chạy
trước người ta đó thì chắc là lính nó làm sao nó đánh nổi. Thì trong cái mặt trận
mà nội tâm để mà chiến đấu với cái tâm tham, sân, si của mình, mình là một vị
tướng soái mà mình chạy thì thôi rồi, không còn thắng nó được đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét