572- 2- HƯỚNG TÂM CHUẨN BỊ TRƯỚC NỘI LỰC ĐỂ ĐƯƠNG ĐẦU ÁC PHÁP
(12:46) Phật
tử Anh Vũ: Ác thì trong người mình thì còn nhiều lắm, nhưng mà mình
không thấy được nó thì làm sao mình ly được nó? Giống như mình đánh giặc đó, mà
mình không thấy giặc ở đâu thì làm sao mình đánh được? Thì có cách nào để mà
trong đời sống thực tế hàng ngày mình kêu nó ra được, mình thấy được nó để mà
mình hướng tâm cho nó hiệu quả hay không? Con thấy thí dụ như bây giờ mà con ngồi,
con đọc những câu hướng tâm như vậy, thì con có cảm tưởng như là con tụng kinh
chứ không có gì thực tế hết trơn.
Trưởng
lão: Cái đó là
con cũng hiểu biết đó! Nhưng mà con sẽ thấy cái hay của đạo Phật ở chỗ này. Thí
dụ như bây giờ mình ngồi cũng như mà cái tâm mình giờ nó không tham, sân, si,
mình không có dục, không có ham muốn gì hết, nó bình thường, nó không có muốn
cái gì hết, mà mình cứ nói tâm mình đừng có ham muốn. Bởi vì bây giờ nó không
ham muốn mà mình giờ bảo nó không ham muốn thì nó không đúng với nó rồi, cho
nên vì vậy cũng giống như mình tụng kinh vậy. Cái đó là cái con nói đúng đó,
không có trật đâu.
Còn cái thì
thường là khi mà cái tâm mình nó khởi ham muốn, hay các ác pháp đến hay có cái
rối gì đó, thì nói: “tâm không được ham muốn”, là tại vì nó muốn
mình mới bảo đừng có ham muốn thì nó đúng rồi. Cái đó là mình tu Định Vô Lậu rồi
đó, con hiểu không?
Còn bây giờ
về những cái Định khác mà mình thường nhắc nó đó, là vốn mục đích mình giữ cái
ý mình đừng để cho nó lọt vô tưởng. Đó là con thấy cái mục đích của mình. Bây
giờ thí dụ như: “quán ly tham”, bởi vì tôi đâu có tham đâu mà bảo
tôi “quán ly tham” phải không? Nhưng mà sao ông Phật dạy lại bảo
tôi: “Quán ly tham, hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, “Quán ly tham, hít vô tôi biết tôi hít vô. Quán ly tham, thở
ra tôi biết tôi thở ra”. Tại sao bây giờ tôi đang hít vô, tôi thở ra,
tôi có tham ở đâu mà sao bảo tôi “quán ly tham”?
Thì rõ ràng
là ông Phật dạy có lý chứ không phải là không có lý. Là tại vì nếu mình không
nhắc như vậy thì cái ý thức của mình nó sẽ bị chìm mất đi, nó chìm mất đi thì
cái tưởng thức nó hoạt động đi thì nó rơi vào trong định tưởng.
Phật tử
Anh Vũ: Cũng
như nó nhắc cho mình đừng có lọt vô định tưởng?
Trưởng
lão: Đừng có lọt
vô định tưởng, đó là cái thứ nhất con.
Cái thứ hai
thì cái tác ý như vậy đó, nó ngầm nó trở thành cái không tham, sân, si của mình
nó có cái mới, chứ không phải là nó đối trị với cái kia. Cũng như con chuẩn bị
bây giờ con muốn đánh giặc, mà giặc nó không có, con mới chuẩn bị nào súng đồng,
đại bác, máy bay, xe tăng, thiết giáp gì đủ loại hết. Thì đây là con chuẩn bị
cho con đủ cái loại này, đặng khi mà gặp giặc là nó có cái lực ở trong này nó
đánh ra. Còn nếu mà con không chuẩn bị tới chừng mà giặc nó đương đầu, con
không súng đạn, tầm vông, vật nhọn con đánh không có được, con sẽ thua.
Thì cái pháp
hướng đó, thứ nhất là nó giúp cho mình đừng có rơi vào định tưởng. Cái thứ hai
thì nó giúp cho mình nó cái lực lượng, cái nội lực. Cái nội lực đó thì mình
không thấy. Bởi vì thí dụ như bây giờ con niệm chú đi, con không hiểu cái nghĩa
nhưng thần chú nó có cái lực của nó đó, phải không?
Con bây giờ
con tụng một cái bài kinh, thường thường một cái bài kinh mà con tụng không hiểu
nó cũng thành cái thần chú nữa. Mình không hiểu là nó có thần chú. Còn mình tụng
cái bài kinh mình hiểu, thì nó có cái lực của nó.
Đó thí dụ
như bây giờ con đọc cái thần chú Đại Bi đi, người ta nói cái chú Đại Bi nó linh
nghiệm, nó như thế này kia đó, đuổi trừ tà, yếm quỷ, trừ ma gì, con đọc cái chú
là ma quỷ nó không có ám hại con! Con chỉ biết vậy thôi, chứ còn thần chú thì
con không hiểu nghĩa gì hết, con đọc cái chú Đại Bi vanh vách vậy đó. Nhưng mà
cái tinh thần con đi ngang cái đồng mả, ngang cái nghĩa trang, ngang cái nơi
nào mà người ta nói có ma quỷ con thấy con vững lắm, phải không? Nó có cái nội
lực tự nhiên ở trong đó mà con hết. Còn nếu mà con không đọc cái thần chú, nghe
người ta nói cái chỗ đó có ma, con nghe con ớn lạnh đó. Đó là cái nội lực nó ngầm
nó có ở chỗ đó.
(16:25) Còn
vì vậy mà cái cái câu mà pháp hướng này mình nhận hiểu được cái nghĩa của nó rồi.
Thành ra nó nằm đó, nó tạo thành một cái lực của nó để khi mà có giặc, thì nó
có đủ cái vũ khí của nó để nó đương đầu nó đánh giặc, nó đương đầu nó đánh. Đó
là nó chuẩn bị cho mình cái nội lực.
Nó có hai
cái lợi ích của nó. Cái lợi ích thứ nhất là nó giúp cho cái ý thức của mình hoạt
động luôn luôn, không mất. Còn cái thứ hai của nó, nó gây cái nội lực của tâm
không tham, sân, si thôi, cái đó nó riêng, chứ nó không có đấu được với cái
kia. Nhưng mà khi mà có cái đối tượng, cái pháp ác mà đến để mà tạo cho cái tâm
tham, sân, si mình nổi lên, thì bắt đầu nó có cái lực này nó nổi lên nó dẹp cái
kia, nhờ vậy mà mình diệt được cái kia.
Cũng như
mình biết thế nào giặc nó cũng xâm chiếm, mình biết thế nào giặc nó cũng đến nó
đánh nước mình rồi. Bây giờ mình mới tập quân đội của mình, rồi mình rèn luyện
súng đạn, mình mới mua súng mua đạn, phi cơ, máy bay, xe tăng, thiết giáp. Mình
trang bị quân đội mình đầy đủ hết rồi, chừng mà gặp giặc đó thì kể như mình chiến
thắng, đuổi giặc chạy mất! Con hiểu cái chỗ pháp hướng?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét