573- 3- TU TRONG CẢNH ĐỘNG VÀ TU TRONG CẢNH TĨNH
(17:36) Phật
tử Anh Vũ: Chẳng hạn như lúc mà con ở ngoài đời mà đi làm việc bình
thường đó, thì có cảm giác là mình bị tràn ngập đó. Sáu căn mình tức là bỏ ngỏ
đó, các pháp là nó làm kiểu gì nó làm, mình cũng như chịu thua đó. Mỗi ngày tập
thức tỉnh thì coi như mình gỡ gạc chút đỉnh thôi, chứ còn là mình thua nó đó.
Trưởng
lão: Tại vì nó
xâm chiếm vô nhiều quá!
Phật tử
Anh Vũ: Dạ! Nó
xâm chiếm vô nhiều quá, giống như là mình đầu hàng, mình là người chết đuối vậy
đó.
Trưởng
lão: Coi như là
mình tránh né nó thôi, đầu hàng nó thôi, có vậy thôi.
Phật tử
Anh Vũ: Cái cảm
giác mà thân tâm mình nó bị tổn thương là thấy rõ dữ lắm. Thấy là không thể nào
chống đỡ được. Còn trong khi mà ở những cái cảnh vắng lặng như ở đây thì lại thấy
là bỏ ngỏ mà không có gì vô, không có pháp nào mà nó vô nó tấn công mình, thành
ra như vậy cũng là một cái kẹt.
Thì có thể
nào một người họ tu tập đó, họ làm sao mà họ biết là yếu điểm của họ chỗ nào, rồi
họ đi ra ngoài họ tìm cái chướng ngại pháp đó, về cái kiểu đó họ thử đối trị. Nếu
mà đối trị mà họ thất bại, họ trở về cái chỗ vắng lặng của họ, họ tập.
Trưởng
lão: Tập luyện nữa.
Phật tử
Anh Vũ: Họ tập
luyện nữa rồi họ trở ra, họ tìm cái chướng ngại pháp mà ở mức độ đó nữa. Nếu mà
thành công thì họ sẽ tìm cái chướng ngại pháp cái kiểu đó nhưng mà mức độ mạnh
hơn. Thì Thầy thấy là như vậy nó có hiệu quả hơn hay không?
Trưởng
lão: Có, có hiệu
quả lắm! Để Thầy dạy cho. Khi một người mà luyện võ công, họ ở trong rừng,
trong núi, ở trong hang sâu họ mới luyện cái võ công. Họ luyện tới thượng đẳng
rồi, thì khi ra, họ gặp ai họ đấu không thua ai hết, phải không? Nhưng mà họ phải
biết họ thượng đẳng ở mức độ nào?
Cho nên vì vậy
đó, bây giờ thí dụ như con trong cái hoàn cảnh con không được mà vào rừng rú để
mà tu tập như vậy, cho nên con mới đương đầu với những cái ác pháp đó. Thì có
những cái pháp con tu, con tập luyện, con vừa tập luyện cái nội lực con, con vừa
đương đầu nó thì nó vất vả con lắm, nó không bằng cái người mà đi vào cảnh yên
tịnh được. Tập luyện cho đầy đủ cái nội lực của nó rồi mới đi ra tiếp cận, đi
ra gặp thì bao giờ mình cũng thắng.
Thì cái nó
có cái phần như thế này để cho con thấy. Bây giờ thí dụ như, bây giờ con cách
ly hết gia đình của con, con vào cái nơi nào đó tu, con tu đúng pháp người ta
hướng dẫn từng bước. Thì mỗi ngày con sẽ thấy tiến bộ như từ cái ngày mà con trở
về đây con ở tu phải không? Con thấy đúng là bây giờ sáu căn con mở ngỏ, đâu có
ác pháp vô xâm chiếm con được đâu? Coi như hoàn toàn. Như vậy rõ ràng là con
đang ở trong cảnh tịnh, yên tịnh rồi, không có ác pháp xâm chiếm con được đâu.
Cái chuyện
mà có ác pháp nó nhỏ thì nó đâu có nhằm nhò gì đối với con bây giờ đâu. Đó thí
dụ như thấy người ta nói chuyện, con tẹt một cái người ta im, không
có lo. Mình phải lo cho mình chứ gì? Vậy cho nên tâm con không chịu chú ý nữa,
phải không?
Do đó cái
tâm của con bắt đầu con cứ lo, con ở trong cái cảnh tịnh này con cứ lo, tuy ở
trong cảnh tịnh này chứ nó đâu có đơn giản đâu, cái tâm mình nó đâu phải nó ở
có một chỗ đâu, nó phóng tùm lum ra hết, mình cứ lôi nó riết, lôi nó riết vô.
Nghĩa là thí dụ như nó phóng ra, Phật nói là phóng dật đó, thì mình lôi vào.
Như các con nghe trong 42 cái bài kệ đức Phật dạy độc cư đó. Tức là mình cứ lôi
cái tâm mình vào, vào là nó vào trong hơi thở của nó, nó định trên cái hơi thở
của nó.
(21:11) Chừng
nào mà nó hết phóng dật rồi thì mình biết cái nội lực là nó đủ rồi. Nhưng mà
mình còn tiếp tục mình luyện những cái chiêu, là những tuyệt chiêu đó, thì đó
là những cái thứ mà nhập Định mà tới Tam Minh, nó là tuyệt chiêu đó. Cho nên
tuy rằng cái nội lực con, con đã luyện cái nội công, cái khinh công của con.
Con luyện đầy đủ hết là ở trong cái Sơ Thiền ly dục ly ác pháp, cái trạng thái
mà tâm không phóng dật là cái nội công với khinh công con đã luyện nó đầy đủ trọn
vẹn rồi đó. Nhưng mà những cái chiêu mà con để mà con sử dụng đó, thì nó chưa
có tuyệt chiêu.
Cho nên bắt
đầu con mới sử dụng cái nội lực của cái khinh công với trọng công mà con luyện
trong võ công đó. Con áp dụng vào những cái thiền định đó để mà con có những
cái tuyệt chiêu. Khi mà nó đầy đủ nó, Lậu Tân Minh xong rồi đó, thì con ra
không có bao giờ ai làm gì cái tâm con nó như cục đất rồi. Mà nó phải có một
cái thời gian ở trong cái môi trường thuận tiện tu tập như vậy là rất tốt.
Còn cái mà
tu tập mà đương đầu thì nó khó, nó khó lắm chứ không phải dễ đâu. Nghĩa là sáu
căn con nó mở cổng, sáu trần ở ngoài nó cứ tiếp xúc nó đánh hoài, thì trong này
con vừa tập luyện mà vừa để đương đầu với nó, nó mệt nhọc lắm, chứ không phải
là dễ đâu!
Nhưng mà bây
giờ cái nền đạo đức của đạo Phật xây dựng lên, mình đã lỡ mình tạo cái nghiệp
thì mình không được bỏ, nó kẹt vậy, chứ đâu phải dễ đâu! Bây giờ mình bỏ người
ta để mình đi tu, để lợi ích cho mình như vậy thì đâu có được. Phật không có chấp
nhận, cái đạo đức không có chấp nhận.
Bắt buộc con
phải đương đầu với những cái nghịch cảnh đó, tức là cái Ngũ Triền Cái với cái
Thất Kiết Sử. Có cái cổng mở ngõ, thì cái tâm con nó bị những cái này hết rồi,
nó bị những cái này nó trói buộc con hết rồi. Từ đó con phải gỡ, gỡ những cái sợi
dây nhân quả này, gỡ lần, gỡ lần nó. Thì con mới thấy năm cái triền cái này nó
bắt đầu nó không còn ngăn che con được nữa. Từ đó trong đó, rồi tới cái cuối
cùng mà để luyện tuyệt chiêu, ít ra con cũng phải xuống cái hang sâu ở trong rừng
núi nào đó, con mới luyện tới cái phút cuối cùng.
Cho nên Thầy
bảo các con, khi nào mà cái tâm nó vừa quay vô, thì hãy về Việt Nam đó, đó là
tuyệt chiêu đó. Thầy biết, đường đi này Thầy rất rõ rồi. Nhưng mà có cái điều
kiện là, thứ nhất nó khó cái chỗ này, thí dụ như bây giờ mà con bền chí con sống
độc cư, con sống trầm lặng ở trong cái duyên như thế này, thì cái thời gian con
tu nhanh lắm.
Nghĩa là
trong 1 năm hay là, Đức Phật nói từ một ngày cho đến 7 ngày, nghĩa là con sống
như thế này mà con tu mà nó có cái duyên tốt, con tu con không thấy tâm con
phóng dật trong suốt 7 ngày như vậy đó, thì đương nhiên là con đã thành tựu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét