566- 8- ĐỐI TRỊ VỚI BUỒN NGỦ VÀ CẢM THỌ
(26:10) Phật
tử: Thưa Thầy, chiến đấu với lại tập tu với cái thành trì ăn ngủ đấy thì
con thấy bộ khó quá.
Trưởng
lão: Bây giờ ăn
thì không thấy khó đâu con.
Phật tử: Dạ
Trưởng
lão: Cái ngủ nó
hơi khó rồi đó. Thành ra mọi tu sĩ về đây là cái ngủ họ đã rớt hết, chỉ còn có
Thầy Chơn Thành là người chiến thắng cái ngủ dữ lắm đó mấy con, nghĩa là đi nó
lủi, nó kinh. Thầy phải bắc cái ghế lên kênh vậy đó, nó có nước Thầy bắc cái ghế
meo vậy đó. "Buồn ngủ ta ngồi đây, mày rớt xuống đó cho mày lạnh
cho mày chết". Vậy thế mà nó sợ nó không dám ngủ, nó có vậy nó không
dám ngủ. Con biết cái kênh không, mà ông bắc cái ghế ra ở giữa cái bờ kênh mà để
meo cái ghế vậy đó. "Ta ngồi đây ta cho mày buồn ngủ, mày lủi xuống
đó là mày lạnh mày chết". Vậy mà nó không dám, chứ mà còn đi nó lủi
bên đây, nó lủi bên kia, nó ngủ mình không hay đâu, mình bước cái nó lủi à. Nó
vậy đó, bởi vậy cái ngủ nó khó lắm con, mình phải chiến thắng nó. Cho nên Thầy
dạy các con, các con nên nhớ năm hơi thở đi kinh hành một vòng là cái mục đích
để phá nó. Cứ mình ngồi xuống nó chưa có ngủ được, cái bắt đầu nó đứng đứng và
đi đi, nó chưa ngủ được, cái bắt đầu một hồi nữa. Thành ra nó ngủ không được nó
thức luôn. Các con thấy không Thầy có pháp để đối trị nó mà.
Phật tử: Nếu làm vậy mà vẫn còn buồn ngủ nữa
thì làm sao Thầy?
Trưởng
lão: Làm vậy
thì nó sẽ hết buồn ngủ rồi. Mà nếu vẫn còn buồn ngủ nữa, thì chỉ có nước là Thầy
ngồi đây, con đi kinh hành, ngồi lên ngồi xuống đi kinh hành. Có Thầy ngồi đó
buồn ngủ chạy mất à. Hồi đó Thầy phá cái buồn ngủ cho Thầy Mật Hạnh là vậy đó.
Thầy cũng tu vậy mà sao mà…, cũng ngồi lên ngồi xuống vậy đó, …mà nó buồn ngủ,
cho nên Thầy nói: “Thôi được rồi Thầy thu xếp sẽ ra thất con. Thầy ngồi xuống
đó, rồi bắt đầu bây giờ con cứ ngồi đi, năm hơi thở, đi kinh hành đi, nếu mà nó
còn buồn ngủ nữa Thầy cho nó một gậy”, phải không? Cho nên là Thầy ngồi, rồi
nó hết.
Nhưng mà có
cái là nó đi. Để phá được cái đó nó đến mỏi chân, nó mỏi chân thì bò bò vòng
vòng, nó hết. Hễ mình ngồi rồi dậy thì mình bò bò, rồi lại ngồi nữa, như vậy
làm cho nó ớn, thì nó không buồn ngủ. Vậy mà vài ba lần hết à. Nó không có còn
buồn ngủ, mà nó tỉnh, mà nó thức đúng giờ đúng khắc lắm. Hễ tới giờ ví dụ như
mười một giờ là đi ngủ thì đi ngủ, mà hai giờ dậy là dậy chứ không dám bê trễ.
Nó sợ mình hành nó, nó hoảng. Bởi vì mình cứ đứng lên ngồi xuống, đứng lên ngồi
xuống, nếu mà còn buồn ngủ nữa là có Thầy nữa thì nó hoảng, sau đó nó hết.
Thành ra nó phá được cái buồn ngủ, con phải nỗ lực lắm mới thắng được nó, chứ
cái buồn ngủ rồi con biết nó sẽ đánh con.
Nếu mà con tập
không đúng cách đó nha, con phá nó con mất ngủ coi chừng con bị sụt cân, rồi
con bị sinh bệnh chứ không phải dễ đâu. Cho nên khi mà phá cái buồn ngủ mình,
mình chưa phá được buồn ngủ mà nó thành bệnh. Thầy Chơn Thành nó tức nó đau, tức
cái thượng vị, cái chỗ này nó cứ đau tức. Thầy nói: "Đau tức đau
thì bây giờ chết bỏ, chứ nhất định không ra bác sĩ, không đi uống thuốc gì hết,
cứ lấy cái tâm mình trị thôi. Cái thượng vị này hết đau không có đau nữa, cái
thọ là vô thường, chết là nhất định là chết ở trên Bồ Đoàn, không chết dưới Bồ
Đoàn đâu". Cứ gan dạ, lì mà Thầy dùng pháp hướng Thầy đẩy lui cái thượng
vị nó không có đau nữa, phá được cái hôn trầm.
Con thấy nó
cộng với cái thọ, nó đánh luôn cả hôn trầm với cái thọ luôn, người ta hoảng sợ
nó. Cho nên vừa rồi chú Nhu ở đây cũng tu dữ lắm đó, mà nó đánh tới cái thọ. Nó
đánh nó cộng cái hôn trầm, nó đánh hôn trầm chưa phá được, mà bị mình thức để
mình đấu. Mà ngồi lên đứng xuống bắt đầu nó đau, nó đau bệnh chú, chú gặp chú
xin Cô Út đi, để đi về chú uống thuốc cái đã. Đó, nó đánh bay ra các con ạ! Chú
Nhu cũng tu dữ lắm, nhưng mà nó đánh bay ra. Thầy nói nếu mà người nào nhát gan
tức là sợ nó. Thà là chết! Bởi vì mình cứ học cái nhân quả, chết là do nhân quả
chứ không phải là không mà chết được. Nhân quả mình bây giờ tới nó chết rồi,
bây giờ có bác sĩ cứu mình cũng không được đâu, còn nó không chết nội cái tâm lực
của mình nó đẩy lui ra, các thọ nó đẩy lui ra hết.
(30:02) Cho
nên các con thấy đó, lúc trước thì Thầy khi nào có ho Thầy hay đi cứu thương phải
không? Nhưng mà cái kì sau này Thầy phục hồi rồi Thầy không thèm đi nữa. Bây giờ
Thầy biết cách phục hồi rồi đâu có cần gì phải đi cứu thương nữa. Cho nên bây
giờ hễ có ho có gì đi nữa thì Thầy điều khiển, Thầy phục hồi lại nó, nó hết. Đó
là mình lấy cái tâm mình trị bệnh của mình được rồi, mình biết cách rồi thì nó
không có sợ nữa. Do đó Thầy dạy quý thầy cứ đẩy lui các chướng ngại, tức là các
thọ, có những cái kinh nghiệm để cho mình hướng dẫn những người khác, người ta
đối trị được cái bệnh, làm chủ được khỏi uống thuốc. Uống thuốc nó đắng mà nó
hôi mất công.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét