565- 7- CÁCH TU ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ CỦA NGUYÊN THỦY
(21:53) Trưởng
lão: Đúng là bởi vì cái pháp sổ tức, sổ tức khoa là do các tổ đặt ra,
cái tuỳ tức là do Lục Diệu Pháp Môn đặt ra. Bởi vì sổ tuỳ chỉ đó là do ngài
Thiên Thai đặt ra, đặt ra cái pháp Lục Diệu Pháp Môn. Cho nên tuỳ tức là cũng của
ngài Thiên Thai, cái sổ tức là cũng của ngài Thiên Thai. Nhưng mà sổ tức thì nó
có từ cái thời ngài Thân Hậu, kinh Thân Hậu đó. Ngài viết cái cuốn An Bang của
ý đó, thì cái sổ tức đó có, cho nên sổ tức khoa nó thuộc về Đại thừa hết mấy
con.
Cho nên cái
này không phải là Nguyên Thủy, còn Nguyên Thủy thì dạy Định Niệm Hơi Thở chứ
không phải quán niệm hơi thở nữa. Định Niệm Hơi Thở tức là cái tâm nó Định trên
hơi thở gọi là Định Niệm Hơi Thở. Vì vậy cho nên khi mà tu về cách thức Nhập Tức
thì đức Phật cứ bắt buộc mình phải hướng tâm nhắc: "Tôi biết tôi
thở hít vô tôi biết tôi thở ra" hoặc là: "Quán ly
tham…", "Quán ly sân…" hoặc là: "Toàn
thân an tịnh…", "Toàn tâm an tịnh…" thì cứ
nhắc hoài, chứ không được để cái tâm mình nó bám trong hơi thở. Nhưng mà tâm
không phóng dật thì nó lại Định hơi thở thì không có hướng. Đó là khi mình tu
hơi thở thì mình phải hướng nhắc tới nhắc lui.
Mà khi tâm
nó Định vô hơi thở thì không cần nhắc nữa, nó lại khác, mà không thể gọi tuỳ tức
được. Bởi vì tuỳ tức là mình bắt cái tâm của mình theo hơi thở, còn cái này tự
nó nó Định lên mà chứ tôi đâu có bắt nó đâu. Tại vì tôi bảo nó: "Tâm
không phóng dật, ly lục ly ác pháp!". Thì hiện giờ nó không biết ở đâu
mà nó đáp hết, nó phải đáp vô hơi thở của nó thôi, thì đó là nó Định trên hơi
thở. Nó không có chỗ nào nó đứng được nữa hết, thì bây giờ nó phải vô trong hơi
thở nó đứng chứ đâu, bây giờ làm sao giờ. Con thấy không? Mình để cho nó cái cửa
để cho nó Định vô đó, mà mình không bắt buộc nó vô cái hơi thở.
Cho nên vì vậy
mới đầu thì tập cho quen hơi thở, sau đó mình xả không tu hơi thở nữa, nhưng mà
mình tu cứ xả tâm thôi, rồi bắt đầu nó có cái kẽ chỗ để hơi thở nó chờ, nó
không có chỗ nào nó phải nhảy vô đó nó Định. Phải không! Mình phải để chỗ cho
nó Định chỗ đó. Cho nên cái nhà của nó mình cất sẵn, nhưng mà không bắt buộc nó
vô ở nhà đó đâu. Nhưng mà nó ở chỗ nào mình cũng đuổi hết, phải không? Cái tâm
ở chỗ nào mình cũng đuổi hết, bắt buộc còn có chỗ này thôi nó vô nó ở. Ông Phật
ông hay lắm!
Mà hễ khi tu
mà bắt buộc vô hơi thở với cái tâm mà kẹp vô hơi thở thì bắt nó quán hoài,
không để cho nó dính ở trong hơi thở, cho nó quen cái đó rồi bắt đầu không tu
hơi thở nữa. Thì bắt đầu mình cứ cất cái nhà hơi thở để sẵn đó, nhưng mà cuối
cùng nó đáp vô nó ở chỗ nhà nào thì mình cứ đuổi nó hết, không cho nó ở, mà chỉ
cho nó vô nhà hơi thở ở thì mình cho thôi. Do đó nó Định trên hơi thở.
Con hiểu được
cái chỗ mà Thầy nói rồi thì các con cứ nhắc nó, thì các con sẽ thấy nó Định vô
hơi thở. Mà nó Định vô đó là nó ly dục ly ác pháp nó mới Định vô, tức là nó
không khởi niệm, nó không phóng dật, có nhiêu đó thôi. Mà bấy nhiêu đó xong rồi,
khi mà nó Định vô đó rồi, thì bắt đầu nó có cái năng lực rồi, các con có đủ cái
năng lực mà để nó tịnh chỉ, nó ngừng các hành ở trong thân của mình làm chủ sống
chết. Và nó đủ sức nó dẫn tâm đến Tam Minh. Nó đủ cái sức nó dẫn đi được, cũng
như mình có cái lệnh rồi, bây giờ mình truyền lệnh là nó làm theo hết. Cho nên
từ cái chỗ tu đó mà Thầy thấy đường nó đi rất cụ thể, mà chỉ có siêng năng
chuyên cần mà tu hành. Cảnh mình thuận tiện là mình tu mau lắm, cho nên Thầy
thiết nghĩ cái hoàn cảnh của hai đứa, mà mấy con tu Thầy nói thiệt sự, nếu mà
sáu tháng mấy con chuyên cần, tu kĩ lưỡng hẳn hoi, sáu tháng xong.
Đúng là Thầy
nói Thầy bảo đảm mấy con mà cái hoàn cảnh như vậy, Thầy với cái hoàn cảnh hồi
đó, mẹ nấu cơm, cô Út thì đi lo kinh tế sống, Thầy đâu còn lo đói lo no gì đâu,
mà không có Phật tử nào đến quấy rầy Thầy được. Cũng như con bây giờ không ai
chọc vô hết. Phải không? Vì vậy Thầy cứ ngồi trong thất Thầy tu suốt ngày,
không có giờ nào kẽ hở mà Thầy không nhắc tâm Thầy đâu. Thậm chí khi chừng nào
buồn ngủ thì Thầy đi ngủ, mà không buồn ngủ Thầy cứ biểu nó phải nhập vô Sơ Thiền
thì thôi. Bởi vì Thầy đã hiểu ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền, Thầy cứ lôi đầu
kéo hoài, riết nó đậu đâu không được, nó bắt buộc nó đậu hơi thở Thầy. Nó đậu
đó, nó ở trong cái nhà đó được hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Thầy ra lệnh Thầy bắt
đầu nhập các Định. Thầy nói đúng thật sự Phật pháp hay thiệt chứ, chỉ có bấy
nhiêu đấy thôi mà không ai biết đâu mà làm. Mình có sáu tháng, phải mình biết vậy
thì cách đây mười năm là mình đã xong rồi, trời ơi nó khỏe biết bao nhiêu, khỏi
cần phải lên Hòn Sơn quá cực khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét