Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2024

564- 6- CHÍNH ĐỊNH LÀ TÂM ĐỊNH TRÊN THÂN THÌ THÂN PHẢI ĐỊNH LẠI TRÊN TÂM

 

564- 6- CHÍNH ĐỊNH LÀ TÂM ĐỊNH TRÊN THÂN THÌ THÂN PHẢI ĐỊNH LẠI TRÊN TÂM

(17:30) Phật tử: Thì mình đang nghĩ mình đang ở trong cái tưởng (không nghe rõ) ý của con là con muốn nói lên ở chỗ hành giả biết đó đang ở trong cái tưởng. Tưởng là mình hoà đồng với vũ trụ, nó thành ra tưởng một cái tưởng rất là vi tế hành giả không nhìn thấy biết gì hết. Như thế thì đâu có rơi vào trong cái tưởng nào đâu, mà cũng không có rơi vào trong cái Định nữa. Thì tức là ta phải truyền lệnh, bằng cái chỗ là cái cái tưởng của hành giả.

Trưởng lão: Đúng là cái đó là hầu hết mình bị rơi trong tưởng con, tức là mình thấy cái Thức Vô Biên Xứ, mình tưởng là mình phủ trùm với vạn hữu. Thầy nói bây giờ Thầy ngồi đây thì tâm của Thầy nó phóng dật theo cỏ cây, mây, Thầy thấy nó không có cái niệm gì trong này, Thầy thấy nó an lạc. Tâm của Thầy thường thấy mây, thường thấy cây cỏ, mỗi điều đó là tâm phóng dật đó. Mà người ta tưởng đó, nếu mà chúng ta tưởng ra đó, coi như tâm mình nó phủ trùm trong vạn hữu, nó từ từ nó Định ở trong các cây, đâu có cái ác, cái thiện gì trong này đâu. Cho nên thường thường mình thấy tâm mình nó hoà đồng cả vũ trụ mà, ở chỗ nào mình cũng thấy cũng cái tâm mình nó khác. Do đó là mình tưởng, chứ sự thật tâm mình đang phóng dật trong các pháp, nó đang theo các pháp ở trong đó, nó phóng ra theo ác pháp. Nhưng mà mình tưởng nó là phủ trùm, cho nên mình bị tưởng, chứ sự thật ra cái tâm mình nó đang phóng dật.

Nếu mà tâm nó Định thì nó sẽ Định vào thân, chứ không bao giờ nó Định ở trên ngàn cây nội cỏ, hay nơi gió ở ngoài đâu. Mà bây giờ mình đang ngồi thiền là Định chứ gì? Mà sao Định lại là thấy mình như phủ trùm vạn hữu, cây cỏ ngoài kia? Thì như vậy là sai đó. Bởi vì ông Phật ông xác định tâm Định trên thân thì thân phải Định lại trên tâm, thì đó mới là Chính Định, còn mà nó Định ở chỗ khác là sai. Cũng như bây giờ, con đang ngồi đây mà con thấy cái tâm con tập trung ở cái điểm chỗ sự vật là sai rồi đó. Nó cũng tập trung không có vọng tưởng mà nó tập trung ở ngoài, thành ra nó Định ở ngoài chứ không phải Định ở trong, nó phóng ra ngoài rồi. Còn khi nào mà nó Định vô trong cái thân nó thì nó biết hơi thở ra vô ra vô, đây là nó Định trên thân, rồi nó Định ở trên cái thân của nó, để rồi cái thân sẽ Định lại nó ở đó. Cho nên hai cái thành một khối đó, thì nó mới thực hiện được cái Tam Minh. Còn mình tách lìa ra khỏi cái thân, mà nó Định ở ngoài rồi thì làm sao cái thân này Định vô chỗ này được nữa, con hiểu không?

Cái thân nó phải Định lại cái tâm của nó ở đây, mà cái tâm mình đặt ở chỗ đó, làm sao cái thân nó đem lại đây nó chôn ở chỗ này được, con hiểu không? Cho nên cái thân không Định trên cái chỗ đó được, cho nên hai cái này không nhắc lìa ra được đâu. Mà người ta sai, có nhiều người họ vẽ một cái điểm để họ tập trung ở chỗ đó, đó là họ muốn đem cái tâm Định ở ngoài đó, thì cái đó sai. Cho nên thí dụ như bây giờ, thay vì cái tâm của mình nó Định ở trên cái thân của nó, thì Thiền Minh Sát Tuệ nó bắt buộc Định ở trên cái sự phồng xẹp của cái bụng, nó Định trên cái hành động của cái bụng. Nhưng mà cái hơi thở của mình vi tế nó thở rất nhuyễn, mà cái bụng nó không phồng xẹp nữa thì lấy cái gì mà Định đây, phải không? Con thấy cái hơi thở bây giờ nó thở thô thì cái bụng lên xuống, nhưng khi nó thở mà vi tế đến cái mức độ mà mình không còn thấy cái bụng nó lên xuống nữa thì lấy cái gì mà Định được?

(21:04) Vậy khi mà mình Định thì cái hơi thở mình rất là nhỏ nhẹ đến mức nhỏ nhẹ. Nó vậy Định trên đó được nó đã biết, cho nên nó còn Định được. Cho nên ông Phật bảo mình Định Niệm Hơi Thở chứ không được Định chỗ khác, định chỗ khác nó sẽ sai. Cho nên cái sai là mình tưởng ra, hồi cái thô mình tưởng là đúng, mà người tu thì thấy cũng dễ. Nhưng mà khi tới cái vi tế rồi, họ mất cái chỗ rồi, nó hết Định rồi, họ không biết họ lạc trong không. Hễ mất cái chỗ điểm của mình Định thì nó sẽ lạc vào các pháp, nó ở ngoài nó đi ra ngoài.

Phật tử: Thưa Thầy con có câu hỏi, thì con có cái là, con nói là cái chỗ đó là nhà lâm tế và đã bị bỏ lâu rồi.

Trưởng lão: Tại có khéo léo và không đụng chạm.

Phật tử: Dạ thì con sợ đụng chạm nhưng mà con con nghĩ như vậy nó đúng chứ Thầy?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...