Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2024

563- 5- THẦY GIẢNG VỀ THÂN, THỌ, TÂM, PHÁP

 

563- 5- THẦY GIẢNG VỀ THÂN, THỌ, TÂM, PHÁP

(11:05) Phật tử: Thưa Thầy “Thân, Thọ, Tâm, Pháp” là như thế nào ạ?

Trưởng lão: Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Cái thân của con là cái thân của con, con thấy cái thân của con là tứ đại, tay, chân, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý con. Tất cả những cái này nó nằm ở trên cái thân của con là cái Thân đó.

Còn cái Thọ thì nó có hai phần, một phần thuộc về thân phần thuộc về tâm. Cái phần thuộc về tâm, thì khi nó có sự phiền não lo lắng buồn rầu thì nó sẽ Thọ về tâm, còn cái thọ về thân thì khi nó đau nhức chỗ này, ngứa chỗ kia đó là cái Thọ về thân. Đó đó là 2 cái phần rõ ràng mà. Cho nên khi con phiền não con buồn rầu thì nó thuộc về tâm. Cho nên ở đây con thấy Thân, thọ, thì cái Thọ con đã hiểu cái Thọ về thân thế nào, thọ về tâm thế nào con hiểu rồi. Do đó cái thân thì con biết rồi, phải không? Cái thân là cái tổng quát, cái thân là cái phần mà thịt xác của nó đây con biết rồi, thì đó là thân. Rồi còn cái Thọ về thân thì nó đau nhức cái này cái kia, nó ngứa ngáy nó khó chịu thì đó là cái Thân. Còn cái nó phiền não nó buồn rầu nó lo lắng thì nó Thọ về tâm. Cái Thọ để chỉ cho các con nhận ra được cái Thọ đó, thì nó có phần đó, tâm và phần thân.

Thì bây giờ Thân, Thọ, Tâm rồi, thì cái Tâm nó như thế nào? Cái Tâm là cái niệm nó khởi ra, nó không khởi ra thì không thấy cái Tâm, con hiểu không? Nó khởi ra có cái niệm, nó suy nghĩ cái này kia thì nó là cái Tâm, con phải nhận rõ cái Tâm như vậy. Khi mà nhận rõ được cái Tâm nó rồi, cho nên mỗi Tâm niệm của mình nó khởi ra thì mình lôi nó trở lại. Mình phải cho nó Định vô cái thân, cái Tâm phải Định vô cái thân chứ sao lại phóng ra ngoài, suy nghĩ cái này cái kia. Đó mình biết đó là cái Tâm thấy không?

Bây giờ Thân, Thọ, Tâm con đã biết rồi gì? Bây giờ tới Pháp, Thầy chỉ cho, con thấy bây giờ cái thân của con đây này, toàn thân con bây giờ cũng là một cái Pháp. Bây giờ cái bàn này cũng cái Pháp, cái nhà này cũng cái Pháp, cái cây kia cũng cái Pháp, lá cây cũng Pháp, mà mây gió rồi tất cả những cái vật xung quanh chúng ta đều là các Pháp, và các Pháp nó sẽ xâm chiếm nó làm cho chúng ta đau khổ, nó sẽ đến với chúng ta làm đau khổ. Như cái Thân này bây giờ nó bình thường, nó không có gì hết, nó là một Pháp đó. Nhưng mà khi nó nhức, nó làm cho chúng ta đau khổ, thì đó là Pháp xâm chiếm vào làm chúng ta đau khổ. Cho nên vì vậy mình phải quán thân mình, phải đẩy lui các Thọ nó ra hết, nó là thuộc về Pháp rồi. Cho nên Pháp nó có ở trong, có ở ngoài, nó tùm lum nó đủ hết, mà luôn luôn nó tác động làm cho chúng ta bốn chỗ này bị động hết, nó bị động. Khi nó không tác động thì thôi, nó tác động thì Thân, Thọ, Tâm, Pháp chúng ta bị động hết. Bởi vì nó là một cái khối, khi cái Thân bị động thì cái Tâm nó bị động, mà cái Tâm bị động thì cái Thọ nó có, mà cái Thọ nó có thì lại do cái Pháp nó hành. Con thấy không nó là một khối mà đâu có rời ra được đâu. Cho nên vì vậy, lúc bấy giờ chúng ta mới sử dụng cái Tâm trở lại, đi ngược trở lại cái chỗ mà nó làm chướng ngại pháp, đẩy lui chướng ngại pháp này ra. Nó giúp cái Tâm thanh thản an lạc trở lại.

Vì vậy cái người mà tu như vậy gọi là tu Tứ Niệm Xứ, ở trên bốn chỗ đó đẩy lui các chướng ngại pháp gọi là Tứ Niệm Xứ. Vì vậy mà Thầy giảng Tứ Niệm Xứ thì không giống ai hết nhưng mà có giải thoát. Còn người ta giảng Tứ Niệm Xứ, chứ mà tu không có giải thoát, phải không? Con thấy không? Đó vì mình thực tế và cụ thể là mình ở trên đó mình cứ đẩy lui các chướng ngại pháp ở trên bốn chỗ này ra. Thì như vậy là tâm minh phải thanh an lạc, có giải thoát ngay liền tức khắc liền, và nếu mà nó giải thoát hoài từ giờ này đến giờ khác, từ ngày này đến giờ khác tức là mình thành Phật rồi. Tại vì mình hết khổ rồi, thì nó giải thoát hết rồi. Thọ nó cũng không đánh, không làm cho mình đau này. Tâm của mình thì nó không khởi này. Thân của mình nó an ổn này. Mà các pháp nó đến, nó không làm cho mình chướng gì hết được, nó không xâm chiếm sáu căn mình được như vậy là mình thành Phật rồi còn gì, giải thoát rồi. Đó là bất động tâm rồi đó. Con thấy không? Ở trên Tứ Niệm Xứ tu là giải thoát vậy đó. Cho nên Phật nói: "Người nào tu Tứ Niệm Xứ từ một ngày đến bảy ngày là phải phải viên mãn phải thành tựu, mà bảy ngày không được thì bảy tháng, bảy tháng không được bảy năm là phải xong, không có người nào không xong". Ông Phật xác định trong bài Tứ Niệm Xứ cho nên có bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Mà muốn tu Tứ Niệm Xứ, trước khi tu mình phải tu Tứ Chánh Cần, rồi phải tu giới luật, phải tu Tứ Thánh Định, tu tùm lum đủ thứ hết, rồi mình mới trở lại mình ở trên Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ mình mới đẩy lui hết chướng ngại pháp để cho tâm đừng phóng dật nữa.

(15:22) Bây giờ để giữ tâm không phóng dật ở trên Tứ Niệm Xứ. Bởi vì bây giờ cái tay mình đau là cái tâm nó phóng ra cái chỗ đau rồi, nó phóng dật ra đau rồi. Cho nên mình đẩy lui được cái đau thì cái tâm mình nó không phóng dật nữa, thì nó Định vô hơi thở, có vậy thôi. Nó đơn giản, mà nó hiểu rồi mình cố gắng mình khắc phục, mình cứ tu từng chút từng chút, từng chút vậy đó. Rồi mình biết theo đặc tướng của mình lúc nào xả nghỉ, chứ không phải bắt buộc tu liên tục vậy thì chịu không nổi đâu, xả nghỉ tu tập dần dần, dần dần từ đó một thời gian tăng dần tăng dần. Biết nó lấp hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ không còn nữa là mình thành tựu. Đức Phật xác định các con thấy, từ một ngày cho đến bảy ngày, thì một ngày có mười hai tiếng đồng hồ, mà mười hai tiếng đồng hồ con từ sáng tới chiều mà nó không phóng dật thì con cũng xong rồi. Chứ chưa hai mươi bốn tiếng đồng hồ đâu phải không? Con hiểu không? Có nghĩa là từ sáng đến chiều mà tâm con không phóng dật là con đã thành tựu rồi đó. Thì con kéo dài thêm một đêm nữa 12 tiếng đồng hồ nữa thành 24 tiếng đồng hồ thì chắc ăn quá rồi, coi như là lúc này bây giờ nhập Định dễ rồi. Thầy thấy mấy con tu, Thầy nói thì tu quá dễ mà nghe nó khướt.

Phật tử: Nói thì nghe đơn giản thôi chứ đụng chút xíu là phóng tâm nữa.

Trưởng lão: Phóng tâm à? Cái phóng tâm nó dễ lắm. Rồi bây giờ con còn hỏi gì Thầy nữa không? Hết rồi con?

Phật tử: Con xin cám ơn Thầy. Chút xíu con qua Thầy cho con mượn mấy cuốn sách.

Trưởng lão: Rồi Thầy sẽ đưa ra cho con, đọc lại cho kĩ con. Cái chỗ đó nó hoạt động trở lại, còn cái này bị nó diệt, còn cái kia nó chỉ rớt trong không thôi. Thành ra các căn nó còn đang hoạt động nhưng mà nó không nghe, cũng như mình ngủ nó hoạt động nhưng nó không nghe con. Nhưng mà có tiếng động lớn mình giật mình, đó con hiểu cái nguyên lí hoạt động của nó?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...