539- 19- ĐỘC CƯ – ĐỘC BỘ - ĐỘC HÀNH
(1:07:23) Phật
tử Mỹ Châu: Thưa Thầy, vậy con xin vô trong thất rồi mình sẽ hành
pháp, rồi mình mới ở trong thất được?
Trưởng
lão: Bây giờ
con sống chung mọi người đông đây mà con vẫn Độc cư, Độc bộ, Độc hành. Nếu mà
con nói chuyện với họ thì con không độc cư, rồi phải không? Mà con đi, người
ta cũng đi kinh hành, con cũng đi kinh hành. Mà con chú ý trên bước đi của con
thì con độc bộ. Chứ còn mà lưu ý người ta đi “Người đó đi như vậy là
trật rồi”, thì như vậy là con trật rồi. Mà con lưu ý người ta đi trật, tức
là con không độc hành nữa rồi, con đi có hai người rồi. Phải không? Bây giờ
mình ngồi tu đây mà thấy cái người đó họ làm cái gì đó, mình thấy họ sai. Thì
đó là mình không có độc hành rồi, mình đã song hành rồi.
Phật tử
Anh Vũ: Mình
biết có bóng dáng đi ngang qua được không Thầy?
Trưởng
lão: Mình biết
có bóng dáng đi, nhưng mà mình không lưu ý đến. Họ đi đâu, họ làm gì làm, mình
không cần biết. Mình biết, tức là mình vẫn thấy bóng dáng người này người kia,
người ta làm mình biết. Nhưng mà không cần biết người ta làm sai làm đúng, người
ta tu được, không được mình không cần biết. Mình phải sống chung như vậy mới thấy
được cái Độc cư – Độc bộ - Độc hành. Còn bây giờ mình vô trong rừng núi mình sống
một mình không phải độc cư đâu, mà cũng không phải độc bộ, độc hành đâu. Cái
đó coi như là mình ức chế mình rồi, nó sai rồi. Cho nên có nhiều người hiểu lầm
là mình phải tìm cái cảnh tịnh, mình tu cho nó xong rồi, mình mới dám ra cảnh động
thì cái đó sai. Phải từ ở trong cảnh động mà tu để xả. Xả cho rồi, rồi bắt đầu
nó tự tâm mình, nó ở trong cảnh động mà vô Định.
Cho nên suốt
cuộc đời tu hành mà các đệ tử của Phật cũng như Phật là luôn luôn phải đi khất
thực. Luôn luôn phải đi khất thực là phải tiếp duyên ngoài, chứ làm sao mà nói
là mình sống ở trong thất đóng cửa không biết ai. Vậy mà độc cư chứ. Đi xin
ăn, đi vậy chứ mà luôn phòng hộ, cho nên không có nói chuyện tầm bậy. Ai nói
thì trả lời rồi đi, chứ không có lý luận gì hết. Cho nên vì vậy mà sống giữa mọi
người mà độc cư. Mà sống giữa mọi người mà độc bộ, đi có một mình mình, không
có đi chung với ai hết. Sống giữa mọi người mà không có đồng hành, khó đó. Vậy
mình mới đi vào được cái đường ly dục, ly ác pháp.
Phật tử
Mỹ Châu: Thưa
Thầy, bác sĩ Trí có nói: Một mình rất là khó luôn, cái ăn thì dễ mà sống thì
khó lắm, mấy ổng than dữ lắm.
Trưởng
lão: Đúng vậy,
vô không có nổi.
Phật tử
Mỹ Châu: Ở
trong thất chịu không có nổi.
Trưởng
lão: Chịu không
có nổi.
Phật tử
Mỹ Châu: Như vậy
rồi mình phải làm sao?
Trưởng
lão: Mình tập,
nó có ba giai đoạn độc cư. Mình độc cư, mình tập dần dần, dần dần. Bởi vì cái
giáo pháp của Phật, dạy mình thọ Bát Quan Trai là cách thức dạy mình tập độc
cư đó. Rồi trong khi mà độc cư, trong cái thọ Bát Quan Trai trong một ngày 12
tiếng đồng hồ hay 24 tiếng đồng hồ đó, thì mình vừa tập độc bộ mà vừa tập độc
hành. Mình chỉ có tập 1 ngày thôi, chứ không có cho nhiều. Rồi mình tập dần lên
2 ngày, rồi 3 ngày, 4 ngày, rồi 1 tuần lễ. Hễ mình thấy được, mình thấy thích
thú thì mình tiếp dần dần, dần dần. Chứ còn như bác sĩ Trí vô, cái ép vô cái độc
cư, riết ở trong thất chừng một tuần lễ cái ông ngán quá trời. Trời đất ơi! Nó
buồn khổ, nó cô đơn.
Đó, cũng như
con về trên này phải không? Con về trên này, thì lúc bấy giờ Thầy biết rằng, Thầy
phải luôn luôn lúc nào cũng giảng thuyết cho con vậy đó. Làm cho con nó có cái
sự sách tấn, con thấy nó. Chứ mà Thầy bỏ con 1 tuần lễ mà con sống một mình
con không biết, con buồn chết đó, chịu không nổi đâu. Cho nên bác sĩ Trí vô
đây cái, Thầy không thèm nói tới, Thầy để cho ông sống độc cư. Bởi vì ai cũng
nghĩ độc cư đâu có khó đâu, dễ mà vô, Thầy cho độc cư một tuần lễ là thấy
ngán, căng máu mặt liền.
(1:10:53) Phật
tử Anh Vũ: Tức là sau một tuần mà không có gặp Thầy là chắc chết. Chịu
không nổi.
Trưởng
lão: Nghĩa là
thí dụ như con từ bây giờ con gặp Thầy rồi, con ra tu, tới mai con gặp Thầy nữa,
con thấy nó an ổn lắm. Mà gặp Thầy thì nó tốt chứ đâu có xấu, phải không? Nhưng
mà trái lại Thầy để cho con không có gặp Thầy, không gì hết đó. Trong tuần lễ,
bắt buộc con phải đi ra con nói chuyện mấy người kia là con xấu hết. Bởi vì họ
nói tầm bậy tầm bạ đó, bắt đầu lôi con đi ra, chết không? Nói xấu. Còn bây giờ
Thầy huấn luyện cho con, Thầy tập dần dần, dần dần con vậy ha. Cũng như bây giờ
bên nữ các con, khi cần thiết gì các con hỏi cô Út đi. Cứ hỏi cô Út, cô Út giúp
cho các con. Các con thấy mình cũng độc cư, nhưng mà mình độc cư trong cái sự
hướng dẫn của người khác. Thành ra nó sẽ sách tấn cho mình, nó thích tu. Còn nếu
mà mình cứ ngồi không, mình không cần hỏi ai hết, mình vô thất mình ngồi đóng cửa,
mình tu riết tuần lễ cái mình nhảy ra.
(1:11:46) Phật
tử Mỹ Châu: Con thấy con ít hỏi cô Út lắm, hỏi cô Út la lên là con biết.
Trưởng
lão: Thí dụ như
bây giờ con hỏi cô Út ha, cô Út nói “Sao không giữ cái ý, cứ hỏi?”.
Nói chung là mình hỏi tức là nó giúp cho mình, khi mà bị cô Út la sao không
giữ ý mà tu tập. Thì lúc bấy giờ đó, do cái mình hỏi vậy cái mình về mình biết.
Mình nhớ mình về, mình phải cố gắng, mình giữ ý đừng cho nó phóng dật chứ gì?
À, thì tức là do đó cô Út nhắc mình rồi đó. Còn Thầy thì thật sự ra, Thầy giải
thích cho các con hiểu cho thâm sâu, rồi từ đó lần lượt lần lượt, các con tập dần
tập dần, do đó tới luôn. Chứ Thầy không có như cô Út. Cô Út thì cô muốn ngay
liền mấy con phải giữ cái tâm đừng phóng dật liền. Thành ra cô, thí dụ mấy con
mà gặp cô Út thì mấy con phải lấy ác pháp ngay liền, mà đương đầu liền, mà xả
tâm mình thì các con mới vào tu được.
Phật tử
Mỹ Châu: Con
thương cô Út lắm, tại vì con hiểu cái tâm cô Út.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét