540- 20- THẦY VIẾT BỘ SÁCH ĐẠO ĐỨC
Trưởng
lão: Đúng con. Cho
nên ráng. Mấy con ráng khi nào mà cứ về này tập dần dần. Bởi vì xa quá, chứ phải
gần đó. Thì nói chung bây giờ thí dụ như con thì con ở dưới Châu Đốc phải
không? Chứ đâu bằng Vũ, con ở bên Mỹ lận. Nó ở bên Mỹ mà nó về bên đây nó tu
đó con. Con thấy ghê không? Xa coi như là cả nửa trái đất chứ đâu có ít phải
không? Còn con ở dưới đó lên đây thì đâu có xa. Có một trăm mấy cây số chứ gì
con, trăm rưỡi hai trăm cây số chứ gì? Hai trăm cây số đâu có xa, còn nó tới nửa
trái đất lận. Cho nên vì vậy mà Thầy giảng, các con nhớ kỹ những lời Thầy dạy.
Sau khi về các con mở lại, các con nghe cho kỹ lưỡng tất cả những cái này đó
con, rồi các con tu sẽ có kết quả.
Có cái gì
thì các con, bây giờ coi như là mình liên lạc, ở thông tin thì bây giờ nó cũng
dễ. Thành ra cái con đường tu của mình hiện giờ thì nó dễ thôi khó đâu. Cứ miễn
là cố gắng tu thôi. Nhất là mấy con còn ở trong gia đình, các con tu xả tâm,
Thầy nói chín chắn lắm. Càng ngày nó càng nâng cao cái trình độ đạo đức của
mình càng lên. Rồi cái bộ sách đạo đức của Thầy ra là giúp cho các con có một
cái hiểu biết về đạo đức sâu xa nữa. Thầy chỉ nghĩ, Thầy lo sức khỏe của Thầy
thôi, không biết nó có đủ để mà Thầy hoàn thành không, chứ còn Thầy cố gắng Thầy
phục hồi thôi. Thầy thấy, bởi vì Thầy biết như thế này này, biết cái cơ thể của
mình rõ:
Thứ nhất đó,
nó cụ thể lắm, một khi mà cái người già mà nó còn ăn được thì cái sức khỏe nó
còn. Mà người già mà thấy nó ăn dần dần, nó kém xuống đó, thì nó cũng khỏe mạnh
nó không có đau ốm, mà nó ăn lần ít, lần ít dần dần, thì biết là cái cơ thể
nó suy rồi. Nó không có tiếp thu được cái bên ngoài vô nó, thì sức khỏe nó phải
xuống thôi. Ví dụ như: Tháng này Thầy ăn hai chén cơm đi, mà tháng sau Thầy ăn
có chén rưỡi Thầy biết, ăn thêm nó không có muốn ăn nữa. Mặc dù là có đồ ăn
ngon gì nó cũng không ăn hết à, nó chỉ ăn tới đó thôi à, nó không ăn nữa. Thầy
biết là cái sức khỏe mình nó không cần tiếp thu thêm nữa rồi, thì như vậy là
nó cằn cỗi rồi chứ gì? Còn nó ăn nhiều tăng lên là cái sức khỏe mình, tức là những
cái tế bào trong người mình nó đang mạnh rồi. Cho nên nó ăn, nó mới tiếp nhận
ra được nhiều, nó ăn vô. Còn bây giờ nó không tiếp nhận được nhiều, thì biết sức
khỏe.
Như vậy Thầy
bây giờ chỉ ăn ít rồi, mà chỉ còn có dùng cái sức thiền định để mà phục hồi,
cho nó kéo dài ra thêm thôi, chứ con bây giờ ăn nữa là không được rồi. Bởi vì
nó già, nó suy yếu. Những cái tế bào này nó già nó suy yếu, nó đâu có còn trẻ
nó ăn nhiều được nữa. Nó đâu có tiếp thu những cái chất ở bên ngoài được nhiều
nữa. Vì vậy mà nó đâu có muốn ăn nhiều nữa. Do đó bây giờ chỉ còn cái sức Thiền
định mà phục hồi nó thôi. Cho đến khi mà hoàn toàn tuổi nó già quá, cằn cỗi
quá, nó không còn phục hồi được nữa thì mình phải bỏ thôi. Cho nên Thầy cố gắng,
Thầy phục hồi để mà Thầy viết cái bộ sách ra đời.
Thầy nghĩ là
Thầy viết bộ sách rồi là Thầy thấy rằng Thầy đã xong cái nhiệm vụ đối với mọi
người ở trên hành tinh rồi đó. Bởi vì cái đạo đức bây giờ chưa có, mà Thầy lại
viết có là giúp cho mọi người trên hành tinh chứ sao. Để người ta sống, người
ta không làm khổ mình, khổ người chứ gì? Thì như vậy là Thầy thấy Thầy mãn nguyện.
Đời tu hành của Thầy giúp con người được vậy, Thầy mãn nguyện.
Phật tử
Anh Vũ: Theo
Thầy dự định sẽ bao lâu nữa Thầy sẽ xong cái bộ sách đó?
Trưởng
lão: À, bây giờ
cả những cái chương trình, những cái dàn bài của những cái bài ở trong cái giáo
án đó, cái đạo đức đó, Thầy đã soạn xong cái dàn bài hết rồi. Bây giờ chỉ còn
ngồi lại để mà viết thành chi tiết của nó thôi. Ví dụ như bây giờ Thầy nói về
một cái đạo đức, cái đạo đức Lòng Hiếu Sinh của con người. Hiếu Sinh tức là
chúng ta Hiếu cái sự sống, thương yêu cái sự sống của môi trường sống của chúng
ta, từ cây cỏ đến mọi loài vật. Đó là cái dàn bài, Thầy có thể Thầy đưa ra cái
dàn bài đó, cái đại khái như vậy. Rồi bắt đâu bây giờ bắt đầu thì vào cái gì,
cái gì Thầy đã làm cái dàn bài đó rồi. Bây giờ vào bắt đầu vào cái gì, nhập đề
thì phải viết cái gì trước? Rồi cái thân bài của nó phải viết cái gì, rồi kết
luận nó phải viết cái gì? Thì như vậy là cái bài Đạo Đức Lòng Hiếu Sinh của
con người thì như thế nào?
Khi mà Thầy
viết cái bài này rồi thì các con sẽ, Thầy nói rằng cái số người ở trên hành
tinh này nó sẽ ăn chay phân nửa. Nó sẽ nghĩ rằng tất cả những sự sống, mình sống
mà mình nỡ làm chết cái sự sống khác để cho mình sống thì mình ích kỷ quá. Thầy
sẽ nói đến mức độ mà Thầy viết như thế nào mà người ta đọc đến người ta cảm động.
Người ta xúc động trước cái lòng thương yêu của mình đối với cái sự sống của
hành tinh. Mà chỉ có hành tinh này nó mới có sự sống, mà tại sao chúng ta không
thương yêu sự sống đó? Thầy sẽ gợi lên tất cả những cái…, con.
(1:17:24) Phật
tử Anh Vũ: Khi viết như vậy thì phải suy nghĩ, như vậy cái tâm nó có
động dữ không Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là
Thầy phải làm việc mà còn phải quan sát bằng cái trí Tam Minh của mình nữa. Ví
dụ như bây giờ con có một cái tâm gì đó, mà Thầy cần phải viết cho một cái người
đó họ sống một cái ác pháp. Như bây giờ Thầy muốn biết cái người mà họ cầm dao
họ giết trâu bò, với cái tâm của họ như thế nào để cho nó rõ ràng, Thầy phải
quan sát ngay những người đó nữa. Mà Thầy đâu có sống gần họ, mà ở đây Thầy phải
quan sát họ thì con đủ biết Thầy phải sử dụng cái mức độ nào? Chứ đừng nói
không cái trí. Thành ra mình phải nói cho thật đúng với cái tâm trạng đó để lôi
họ đi vào cái đạo đức. Chứ nếu mình không biết mình nói trật, người ta đọc người
ta thấy không phải, không nhằm nhò. Để giáo dục họ, phải đúng cái tâm trạng của
họ. Cái tâm của họ như thế nào thì mình phải biết rõ chứ.
Ví dụ bây giờ
Thầy không phải là người đồ tể mà giết trâu bò, làm sao Thầy biết được cái tâm
đó được? Thầy giết trâu bò, Thầy mới biết được cái tâm của Thầy chứ gì? Thì khi
mà một nhà văn mà viết cái gì đó thì họ phải có cái tâm trạng đó họ mới viết ra
được. Thì bắt đầu bây giờ Thầy phải sống trở lại với cái người đó, Thầy phải
hòa nhập vô cái người đó, để Thầy hiểu được cái tâm trạng đó, rồi bắt đầu Thầy
mới ngồi đó Thầy viết. Thì con biết nó đầu tư một cái trí tuệ, đầu tư cả một
cái trí tuệ của mình vào cái sự viết bộ sách đó, đâu phải ít đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Sách
này mà ra đời, sau này là lợi lạc cho bao nhiêu người.
Trưởng
lão: Thầy nghĩ
rằng chỉ bây giờ có Thầy làm, chứ bây giờ có ai làm được đâu. Thôi bây giờ
Thầy phải ráng trong cái tuổi già. Thay vì nếu mà cách đây chừng hai mươi, hai
mấy năm mà Thầy ổn định được, thì chắc chắn là Thầy, cách đây hai mươi năm rồi,
thì Thầy có thể Thầy có ra cái bộ sách này rồi. Nhưng mà vì nó chờ đợi mãi cho
đến cuối cùng Thầy mới viết. Là chờ đợi Hòa Thượng Thanh Từ đó, chứ không có ai
hết. Là Thầy chờ đợi Hòa Thượng Thanh Từ, để mà Hòa thượng đứng cái chiều rộng
bên ngoài, mà Thầy cái chiều sâu bên trong, để mà giúp cho Tăng Ni tu tập.
Trong lúc mà tăng Ni tu tập đó, Thầy mới rảnh rang, cho nên mà Thầy ngồi, Thầy
soạn thảo cái bộ sách đạo đức. Mà không ngờ là đến cái giờ phút cuối cùng thì.
Coi như là Thầy viết xong cuốn sách, Thầy quỳ dưới chân các Hòa Thượng mà Thầy
xin, để các Hòa Thượng đứng làm cái mặt tiền, để mà Thầy giúp căn hậu thôi. Thế
mà không được, không có vị Hòa Thượng nào mà họ.
Có Hòa Thượng
Huệ Hưng, nhưng mà cái tư tưởng của Hòa Thượng Huệ Hưng không phải có cái mục
đích mà thật sự đi vào Giới - Định - Tuệ đâu. Hòa Thượng Huệ Hưng có mục đích
là xây dựng cái Tu viện chuyên tu đó, để cho tất cả các cái pháp môn của Đại thừa
vào trong đó tu. Trong đó có cái giáo pháp của Thầy, có Giới -Định - Tuệ.
Nghĩa là coi như là cái Tu viện tổng hợp, trong đó có Tịnh Độ, có Mật Tông, có
Thiền Tông, rồi Thiền Phản Quang Tự Tánh - Nghe là tánh nghe đồ đó. Hòa Thượng
là muốn lập cái Tu viện đó, nhưng mà không may là Hòa Thượng tịch. Thầy cũng
nghĩ rằng thôi, bây giờ chỉ cần cho mình có một cái vị trí đứng đó thôi. Mà có
một vị Hòa Thượng mà ở trong Giáo hội thì mình thấy đỡ rồi. Nhưng mà không
được, cuối cùng Hòa Thượng tịch, ông này mất.
(1:20:01) Thì
do vì vậy mà Thầy kéo dài chờ đợi cho đến phút cuối cùng. Thầy nói: “Nếu
bây giờ mình nói ra thì đụng, mà đụng mà không có ai thì làm sao gánh vác được
cái chuyện này? Khó quá! Mà nếu không nói ra thì làm sao mà xây dựng cái nền đạo
đức này được? Bởi vì người ta cứ làm sai những cái đạo đức. Người ta xây dựng
cái thế giới siêu hình, làm sao mà có cái thế giới siêu hình? Người ta cầu khẩn
như vậy, làm sao mà xây dựng đạo đức được?” Cho nên không nói không được.
Cho nên Thầy
nói bây giờ tới giờ phút cuối cùng này rồi mà không nói thì chắc không còn ai
nói. Cho nên Thầy mới giảng cái giáo án 61 cuộn băng mà bây giờ các con có
nghe đó. Đó là cái giáo án nó ra đời, thì nó hơi đụng chạm. Nhưng mà tới khi mà
các con hỏi thì nó mới có cái bộ sách đạo đức Đường Về Xứ Phật, thì lúc bấy giờ
các con mới có sách đó mà đọc, chứ không thì đâu có. Rồi bây giờ nó tới tới
đó, thì bây giờ tới giờ này mà Thầy mới có lập cái dàn bài cho một cái bộ sách
đạo đức đó thôi thì đủ biết là cả một cái vấn đề mà Thầy làm việc.
Phật tử
Anh Vũ: Cũng
có thể nữa là người ta đã ráng hết sức rồi, nhưng mà người ta chỉ được tới đó
thôi, người ta không thể nào mà hơn nữa được, thì như vậy mình cũng nên thương
người ta, chứ người ta không cố ý, nếu mà làm cái gì mà không được thì người
ta cũng khổ tâm lắm chứ người ta đâu có sướng gì?
Trưởng
lão: Đúng đó!
Thật sự ra Thầy biết rằng tất cả quý Thầy người ta tu mà người ta không được,
người ta cũng khổ, người ta cũng rất khổ. Cho nên mình phải thương xót, mình cố
gắng, chứ mình không được ruồng bỏ. Chứ nếu mà thật sự ra mà Thầy chỉ cần nghĩ
cho cá nhân của mình, Thầy nhập diệt đi lâu rồi. Coi như là Thầy nghĩ, trong
khi mà Thầy về dưới Hòa Thượng Thanh Từ đó, Thầy chỉ nghĩ là một cái điều kiện
xin Hòa Thượng nhập diệt. Thứ nhất là cái duyên chúng sanh không có, thì tức là
Hòa Thượng chấp nhận Thầy nhập diệt. Thầy chỉ để cái ngày mà Thầy nhập diệt, Thầy
gọi phật tử. Hòa thượng sẽ mời tất cả các phật tử về Chơn Không. Thầy sẽ ở đó
Thầy nhập bảy ngày đêm. Sau bảy ngày đêm, Thầy sẽ nhập diệt, Thầy bỏ thân. Là
Thầy chỉ gieo lại một cái tiếng vang lớn tại đất nước Việt Nam này có một người
nhập Thiền Định như vậy thôi.
Nhưng mà Hòa
Thượng, thì Thầy biết rằng cái điều kiện này, Hòa Thượng không thể nào mà cho
Thầy nhập diệt tại cái Tu Viện Chơn Không hết. Cho nên vì vậy đó, đúng là Thầy
xin Hòa Thượng không cho. Chứ mà Hòa Thượng cho thì chỉ để lại cái tiếng vang
thôi, rồi sau này chắc không còn ai nhập được đâu, Thầy biết cái điều này kỹ lắm.
Cho nên khi Hòa Thượng không cho thì tức là Thầy cố gắng, Thầy núp sau lưng
Hòa Thượng để giúp Hòa Thượng thôi.
Nhưng mà cuối
cùng thì cái duyên của chúng sanh nó không có, cho nên nó có nhiều cái sự rắc
rối trong đó. Cái số huynh đệ của Thầy chứ còn đối với Hòa Thượng thì rất tốt,
Hòa Thượng rất tốt. Huynh đệ sợ thầy, cái người tu như vậy là sau này sẽ
lãnh đạo toàn bộ cả cái cái Tu viện hết. Cho nên họ tìm cách họ cho Thầy ra
cho khỏi. Cho nên Thầy thì không quan trọng cái vấn đề đó, Thầy chỉ quan trọng
là giúp cho Phật giáo thôi. Rồi cuối cùng thì Thầy phải coi như là độc bộ rồi,
độc hành rồi, đi riêng một đường rồi, thành ra con đường của Thầy rất rõ ràng.
Trước kia Thầy lấy cái đường lối chung là Thầy kết hợp, là Hòa Thượng làm cái
chiều rộng mà Thầy làm chiều sâu.
(1:23:42) Phật
tử Anh Vũ: Kết hợp vậy là hay quá.
Trưởng
lão: Nó hay lắm
con! Bởi vậy Thầy thấy cái hướng rất tốt, là lấy cái đó làm cái chiều rộng, Hòa
Thượng cũng phá vỡ. Bởi vì Thiền tông mà, nó phá vỡ mê tín con. Nhưng mà nó chiều
rộng thôi, chứ nó không có đi sâu được. Còn lấy cái Giới - Định - Tuệ này, nó sẽ
đi sâu vào cái Nguyên Thủy, nó đi sâu được. Nó thực hiện được cái nguồn gốc giải
thoát thực sự. Chứ Thiền tông thì không thực hiện được đâu. Nhưng mà không được.
Cho nên cuối cùng thì coi như là Thầy phải độc bộ rồi, đi một đường mình rồi.
Vì vậy đó
mà Thầy phải nói thẳng, nói thẳng ra hết tất cả mọi cái, chứ không thể nào
không nói được. Vì vậy mà đụng chạm lắm. Không nói ai hết, chỉ nói sai của Thiền
Đông Độ và nói sai của Đại thừa thôi, thế mà động hết đó. Giờ cái điều kiện của
Thầy thì nói về con đường mà tu sâu đó, Thầy tin rằng người ta khó lắm, chỉ những
bậc đó thì ít lắm con. Để tới cái chỗ mà làm chủ được sanh, già, bệnh, chết
như Thầy, nhập các định thì khó lắm. Nhưng mà mọi người đều sống được cái đạo đức
thì được. Cái đạo đức nhân bản đem lại cái hạnh phúc cho người ta sống trên cái
nền đạo đức được. Chứ mà đi sâu nữa mà ly dục, ly ác pháp hoàn toàn thì người
ta ly không nổi, Thầy biết.
Phật tử
Anh Vũ: Khó
quá.
Trưởng
lão: Khó, chứ
không phải dễ. Cái người mà có thể nói rằng tha thiết nhất là bỏ hết cuộc đời,
có thể đi vào cái ly dục, ly ác pháp. Nghĩa là thí dụ như bây giờ con tha thiết
con tập, Thầy không có cho con cắt ngang gia đình đâu, con tập dần dần, dần dần.
Mà cái tha thiết con thì, bởi vì mình tập ở trong cái đối tượng mà động thì
nó phải lâu thôi, nó không nhanh được đâu. Cho nên con tập lâu, nhưng mà bền
chí, bền chí tập. Cứ mỗi mỗi có gì sai hỏi Thầy, Thầy sửa lần, sửa lần. Sửa cho
đến khi mà cái tâm quay vô được rồi thì bắt đầu ly gia cắt ái luôn. Chứ còn bây
giờ thì không được. Chừng đó, nghĩa là vợ con tất cả mọi người có thương yêu
cách gì đi nữa, con thực hiện được cái Thiền định này rồi đó, thì tức là vợ con
đều dẫn dắt họ đi về một hướng hết, không còn đi đường khác nữa.
Phật tử: Dạ
Trưởng
lão: Bởi vì thấy
cái mầu nhiệm cách thức của con đã nhập được các cái định thì họ quá kính trọng,
họ phải theo thôi, không còn cách nào khác. Thôi bây giờ mấy con nghỉ con.
Phật tử: Con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Nếu mà con
có cái cần thì ngày mai Thầy đến Thầy gặp hai giờ nữa.
Phật tử: Vậy thôi mai cứ gặp nữa, hễ nếu
mà ít câu hỏi quá thì sẽ gặp thưa dần một ngày, cách hai ngày cũng được ạ. Nếu
mà mai mà ít câu hỏi đó thì sẽ thưa dần. Vậy mai chị cũng tới đây lúc hai giờ.
Trưởng
lão: Hai giờ sẽ
gặp Thầy, con. Thôi, xá Thầy thôi con.
HẾT BĂNG
3

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét