538- 18- GIAI ĐOẠN NHỊ THIỀN
(1:02:36) Phật
tử Mỹ Châu: Dạ thưa Thầy, khi mà mình ngồi thiền tu lâu đó Thầy, rồi
tay chân mình nó có cứng không Thầy?
Trưởng
lão: À, không
phải đâu con. Cái Nhị Thiền sau khi mà chờ cho con mà ly dục lý ác pháp rồi,
cái tâm mà ly dục ly ác pháp rồi, thì con mới ra lệnh như thế này này: “Tầm
Tứ phải tịnh chỉ ngưng”. Hay hoặc là “Diệt Tầm Tứ”, con
ra lệnh như vậy thì Tầm Tứ nó tịnh chỉ. Mà Tầm Tứ tức là ý thức của con. Cái ý
thức, ý căn của con, cái Tầm Tứ nó thuộc về ý thức. Bởi vì con suy nghĩ cái điều
gì nó là cái ý của con, phải không? Con tác ý trong cái điều gì đó là cái ý của
con. Mà con bảo nó: “Tịnh chỉ, nó diệt Tầm Tứ đi”. Bởi vì cái Nhị
Thiền nó diệt mà. Diệt tức là cái ý thức của con nó không còn hoạt động được nữa.
Mà ý thức là một trong sáu cái thức. Đây: “Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức,
Thiệt thức, Ý thức và Thân thức”, con hiểu không?
Nó sáu cái
thức. Mà khi mà cái ý thức này nó bị ngưng thì năm cái thức kia nó đều ngưng
theo hết. Cái này nó ngưng hoạt động thì năm cái kia nó ngưng theo hết. Bởi vì
trong thân của chúng ta có sáu cái thức_ Nhãn, Nhĩ, Tỷ, Thiệt, Thân, Ý thức.
Mà cái ý thức chúng ta là Nhị Thiền đó, nó chỉ nhắm vào cái ý thức mà nó diệt.
Cho nên vì vậy mà nó diệt luôn cả sáu cái thức của nó luôn, chứ không phải là
diệt trong cái ý thức không. Nó diệt Tầm Tứ tức là nó diệt luôn sáu cái thức của
nó: lỗ tai nè, con mắt nè. Tất cả mọi cái mà con ra lệnh một cái nó ngưng rồi,
con mắt con bây giờ nó mở, nó cũng không thấy nữa. Nó không hoạt động mà, nó
đâu có thấy. Lỗ tai con giờ không nghe, trời sét nó cũng không nghe.
Cho nên con
nghe đức Phật nhập cái Định mà trời sét không nghe không? Đó là nhập Nhị Thiền,
chứ không phải Tứ Thiền đâu. Tứ Thiền còn siêu nữa, con thấy không? Từ cái Sơ
Thiền, tầm tứ con hẳn hòi đàng hoàng mà luôn luôn lúc nào nó cũng sống trong
thiện. Nó không có ác pháp, cho nên tâm con nó hoàn toàn nó bất động rồi. Mà bước
vào cái Nhị Thiền là kể như là trời sét không nghe rồi. Ngoại đạo làm sao mà bằng
được. Năm trăm cỗ xe bò đi ngang đâu có bằng tiếng sét của trời, phải không? Vậy
mà không giật mình. Bởi vì nó diệt rồi nó đâu còn nghe.
Con thấy tất
cả trong bốn thiền của Phật đó, thì chỉ có cái Nhị Thiền là nó diệt thôi. Chứ
còn cái Tam Thiền là nó ly hỷ thôi. Còn Tứ Thiền nó mới xả thôi chứ nó chưa có
diệt cái gì hết. Cho đến cái Lậu Tận Minh nó mới diệt cái lậu hoặc, chứ còn nó
không có diệt, con thấy chưa? Mà cái Nhị Thiền nó diệt nó dữ lắm. Nó diệt cái
ý thức để hoàn toàn, để cho nó ly hết cái tưởng thức. Nó xả hết cái bóng của nó
ra là nó nhờ cái diệt ý thức. Cho nên nó mới tới Tam Thiền, nó mới tịnh chỉ được
hơi thở, nó kinh lắm chứ đâu phải. Con thấy chưa?
(1:05:03) Cho
nên bây giờ mấy con không có nói mà mấy con đừng có rớ tới được. Cái bánh mà
cái bánh Nhị Thiền, các con bây giờ. Nghĩa là con người mà chúng ta chưa có ly
dục, ly ác pháp đâu có nếm được cái mùi vị nó đâu. Không có nếm được cái mùi vị
đó, không có vô được chút nào đâu. Mà hễ vô được là tại vì tưởng thôi, chứ còn
không có vô được. Cho nên ví dụ như bây giờ tâm con nó hết phóng dật rồi, nó
quay vô rồi thì nó là bất động tâm rồi, thì cái Nhị Thiền con sẽ nhập được. Mà
cái tâm con nó chưa có quay vô, mà con còn tham, còn sân, si, còn buồn khổ thì
cái Nhị Thiền kể như là cái bánh đó, là cái bánh để đó chứ các con ăn không được
đâu. Không có người nào mà ăn được cái mùi vị đó, không có biết cái mùi vị đó
đâu, con thấy chưa?
Cho nên vì vậy
mà con nghe trong băng Thầy, có nhiều người nói nhập Nhị Thiền, Tam Thiền, rồi
thấy bóng dáng Tứ Thiền, họ đều nói tưởng. Có điều mà Thầy không nói ra, nói ra
sợ họ buồn, Thầy không dám nói. Bởi vì cái tưởng của người ta, nếu mình nói ra
nó trái ý với người ta. Bởi vì người ta sống ở trong cái tưởng rồi, mình nói
ra cái người ta chống lại mình. Cái ngã của người ta lớn lắm. Bây giờ thầy nói
thật sự Thiền sư Đông độ là những người đó đều là cái ngã lớn, chứ không phải
không. Cho nên không có được quyền nói họ. Nói họ, họ chống lại liền.
Đó con thấy
chưa? Bây giờ mà con cứ lo đi, con về đây, con thọ Bát Quan Trai, là con giữ
gìn tám giới nghiêm chỉnh. Con lo tập ly dục, ly ác pháp. Con lo ngăn ác, diệt
ác. Con cứ bao nhiêu đó tối ngày làm. Tâm con nó phóng ra thì con kêu nó quay
vô, định vô thân, định trên hơi thở. Cứ riết như vậy cho nó định được cái Sơ
Thiền đi, rồi còn cái kia sau đó sẽ nói chuyện. Thầy nói bây giờ mấy con tu
ngay cái này đi. Tu chừng nào được cái này rồi, hãy nói chuyện cái kia. Thầy sẵn
sàng mà. Thầy nói khi mà các con tu được cái Sơ Thiền rồi, Thầy sẵn sàng, Thầy
giúp cho.
Mà các con
biết khi nào mà con muốn nhập được cái Sơ Thiền các con phải độc cư 100%. Nghĩa
là con phải sống một mình không lao động, không làm một cái gì hết. Tối ngày
con sống, con chỉ có giữ cái tâm của mình, quét cho sạch tham, sân, si ra hết,
thì lúc bấy giờ chỉ có độc cư 100% mới là quét. Chứ còn mình ví dụ mình độc cư
5 - 10 ngày rồi bắt đầu mình tiếp duyên thì nó không được. Nghĩa là suốt ngày sống
một mình. Cho nên Thầy viết sách, Thầy nhắc các con. Độc cư là mình ở một mình.
Độc bộ, độc hành; nghĩa là một đường mình đi. Độc bộ là: Bộ đây có nghĩa là cái
đường, hành là đi. Nghĩa là mình phải ở một mình, đi một đường, chứ không có đi
chung với đường ai được hết. Mà phải đi một mình, chứ không có được đi hai người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét