Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2024

537- 17- PHẬT TÁNH (GIẢI MÃ CÔNG ÁN)

 

537- 17- PHẬT TÁNH (GIẢI MÃ CÔNG ÁN)

(56:36) Cho nên con tu con thấy, bây giờ con tu con thấy nó có phát triển trí tuệ thật, cái trí tuệ đó là trí tuệ tưởng. Cho nên vì vậy con tưởng ra nhiều lắm, con tưởng ra rất nhiều. Cho nên Thầy nói như thế này này. Con thấy cái Phật tánh nó cũng do cái tưởng tuệ của người ta mà tưởng ra Phật tánh. Người ta lấy cái tánh biết, tánh thấy, tánh nghe của mình để làm Phật tánh chứ gì? Đó là cái tưởng của người ta.

Đó, cho nên vì vậy mà trong khi người ta hỏi một cái công án, cái câu công án thôi. Mà mình giải được cái câu công án, tức là mình đáp người ta. Người ta vừa hỏi mình đáp, chứ mình không có được suy nghĩ, mình suy nghĩ đó là ý thức rồi. Do vì vậy đó mà người ta thấy rằng nó quá hay, quá thâm sâu. Làm sao mà người ta vừa hỏi cái mình đáp, cái đúng cái nghĩa? Mà hai cái thì cái câu trả lời với câu hỏi nó không ăn khớp với nhau mà tại sao người ta hiểu nó đúng.

Ví dụ hỏi “Phật là gì?” Thì vị Thiền sư nói “Ba cân gai”. Thì mình thấy ba cân gai với Phật đâu có nhằm nhò chỗ nào? Nó đâu có nghĩa, mình giải ra thì nó khác nhau xa quá. Nhưng mà nó đúng nghĩa đó con. Nghĩa là hỏi “Phật là gì?” Thì các Thiền sư nó mới Tánh thấy, Tánh nghe, Tánh biết là Phật chứ gì? Là Phật tánh của mình chứ gì? Vậy thì bây giờ cái ông Thiền sư này ông đang cân gai ông bán phải không? Đang cân gai bán, mà người ta hỏi Phật thì ba cân gai chứ cái gì? Thì cái tánh tui tánh thấy, tui thấy tui đang cân gai đây thì tui nói thật, chứ tui nói cái khác sao được? Con hiểu không?

Bây giờ Thầy nói như thế này, có người hỏi con “Phật là gì?”. Thì con nhìn Thầy, con nói “Thầy Thông Lạc” thì có đúng không? Bởi vì cái tánh thấy của con thấy Thầy mà, ngay hiện tại đó con có suy tư cái gì nữa đâu? Rồi bây giờ bắt đầu bây giờ con đang nhìn cái máy này mà Thầy hỏi “Phật là gì?”, Con nói “Cái máy này” đúng không? Tại vì cái tánh thấy con đang thấy cái máy chứ. Thì con nói trong cái tánh của con, chứ con có suy nghĩ đâu. Còn bây giờ đó, ví dụ như bây giờ đó, con nhìn cái máy mà Thầy hỏi “Phật là gì?” Thì con mới ngó quanh ngó quất, con mới nói “Cái cây ngoài kia”. Thì nghe nó cũng đúng chứ, nhưng mà Thầy nói “Thằng ăn trộm”, phải không? Bởi vì con ngó quanh ngó quất tức là có tìm kiếm để mà trả lời chứ gì? Đó là cái thứ hai.

Bây giờ con lại nhìn đây, mà ở ngoài kia có cái cây ngoài kia, mà con nói cái cây. Thì Thầy thấy con mắt con nhìn ở chỗ này mà con không nói cái máy. Hay hoặc là con nhìn ra phía tấm vách mà con không nói cái vách, mà con lại nói cái cây ngoài kia, Thầy nói con “ăn trộm”. Chỉ do con bắt chước học để mà nói thôi, phải không? Còn bây giờ con hỏi Thầy “Phật là gì?” Thì Thầy nhìn cái vách, Thầy nói cái vách, đúng không? Bởi vì tánh thấy Thầy thấy cái vách ngay liền hiện tại. Cho nên thật sự ra con thấy có lợi ích gì đâu? Chỉ là những cái ngôn ngữ để mà làm cho người ta khó hiểu, để làm cho người ta bặt cái lối suy tư chứ gì?

Phật tử Anh Vũ: Cái đó khó hiểu quá à.

Trưởng lão: Nhưng mà cuối cùng rồi, Thầy trả lời có sai không? Thầy trả lời trong cái tánh thấy, tánh nghe. Cũng như bây giờ con hỏi “Phật là gì?”. Thầy vừa nghe con chim kêu ngoài kia, con cũng nghe tiếng chim kêu ngoài kia, con hỏi Thầy. Thầy nói “Tiếng chim kêu”“Phật là gì?”“Tiếng chim kêu”. Thì lúc bấy giờ con nói Thầy sai đâu được? Tại vì tánh nghe Thầy đang nghe con chim kêu Thầy nói ngay là Phật, chứ đâu phải Thầy nói con chim kêu là Phật.

Thì có một câu chuyện: Hai thầy trò của Bách Trượng, là ngài Hoàng Bá đi với Bách Trượng. Thì khi Bách Trượng mới thấy có bầy cò bay qua ở trên trời nói “Bầy cò kìa”. Thì Bách Trượng mới nói “Bay qua rồi”, thì ông ta nắm cái đuôi ông kéo “Bay đâu?”. Tức là ông Hoàng Bá nói trật. Cho nên Bách Trượng mới nắm cái lỗ mũi ông nhéo, ông đau ông la: “Đau, đau quá, ôi ôi ôi”, thì Bách Trượng mới nói “Đó, cái chỗ đó đó”, phải không? Cái chỗ mà đau đó đó là Phật tánh ở chỗ đó đó, chứ không phải là bầy cò bay qua.

Chứ phải chi thí dụ như Bách Trượng nói “Bầy cò bay qua”. Trong lúc đó ông đang chặt cây cà chứ gì? Hai người mới đi hái cà chứ gì? Thì ông mới nói “Cây cà” thì nó đúng rồi. Cái này ông mới nhìn lên, ông thấy bầy cò bay qua. Ông nhìn lên, tức là ông phân biệt rồi, ông nói “Bầy cò bay qua”. Thì Bách Trượng ông mới tức, ông đâu có nhận ra Phật tánh. Ông mới nắm cái lỗ mũi ông nhéo, ông đau quá ông la. Thì ông nói Phật tánh ở đó đó. Con hiểu cái chỗ cái công án, những công án ấy chưa? Cho nên nói trong cái hiện tại tánh thấy, tánh nghe mà. Mình thấy mình nghe cái chỗ nào, người ta hỏi cái gì đó, thấy nghe chỗ đó, mình cứ trả lời. Đừng có trả lời ngoài cái tánh thấy tánh nghe của mình thì trật, thì có suy nghĩ gì đâu.

Đó, giống như bây giờ hỏi “Phật là gì?” mà Thầy thấy cái bàn, Thầy nói cái bàn. Thầy thấy đâu, Thầy nói đó thì cái đó là đúng mà. Cho nên khi mà xét ra cho đúng thì con thấy công án đâu có cái gì đâu mà khó đâu. Tại người ta không hiểu thôi, chứ hiểu rồi thì ngộ. Phật tánh dễ quá, đâu có còn gì đâu khó nữa. Mà rốt cuộc rồi con suy nghĩ coi, khi mà nhận ra Phật tánh mình có hết tham, sân, si không? Hay hoặc bây giờ mình phải tu này? Cho nên ở trong đó bây giờ bắt chúng ta tu, mà tu là ức chế, chứ đâu phải tu xả. Ức chế thì con thấy nó rơi vào Định tưởng. Định tưởng thì nó có giảm cho chúng ta tham, sân, si chứ, cũng như con nói hồi nãy, phải không?

Nó lòi cái tưởng, rồi bây giờ cái tưởng nó mới phát triển được. Bây giờ chúng ta mới luận, luận đông luận tây, nó nói cái nào cũng nghe hay hết. Cho nên các vị Thiền sinh, Thiền sư đều là lý luận mà sanh, có không? Thầy nói có không?

Phật tử Anh Vũ: Có.

Trưởng lão: Cho nên cuối cùng thì có ông nào mà làm chủ sanh tử được không?

Phật tử Anh Vũ: Về phương diện văn chương thì rất hay.

Trưởng lão: Rất hay, thơ văn thì rất hay, bởi vì tưởng mà, con thấy không? Còn bây giờ chúng ta thật này, bây giờ chúng ta phát triển thật sự. Trí tuệ chúng ta phát triển là trí tuệ Tam Minh, nó diệt lậu tận. Lậu Tân Minh nó diệt sạch lậu tận của chúng ta, nó chấm dứt tái sanh luân hồi. Tức là cái nguồn gốc mà tham, sân, si của chúng ta, cái nghiệp lực đó nó sẽ quét hết ra, nó không còn nữa, nó diệt hết. Cho nên chúng ta chấm dứt sanh tử luân hồi. Bây giờ còn hỏi gì nữa không?

Phật tử: Bữa nay là con hết rồi đó. Còn chị có câu hỏi gì để hỏi Thầy nữa không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...